Ta là Thực Sắc

Chương 86: Hề hề hề hề hề hề hề hề…



Sau khi hát xong tôi phục hồi lại tinh thần. Trong nháy mắt, tôi đã quyết định: có đánh chết tôi cũng không thừa nhận sự việc chính mình đã làm.

Cũng không phải sợ Cát Tường tam bảo trả đũa.

Bọn họ là con sâu gạo, phỏng chừng nói ra tên Kiều bang chủ thì liền sợ tới tè ra quần rồi.

Tôi sợ chính là Vân Dịch Phong

Nếu tôi thừa nhận chuyện đã đánh vào sau gáy của Cát Tường tam bảo, chẳng khác gì nói cho Vân Dịch Phong người đứng sau lưng đánh lén hắn, hơn nữa còn đặt mông ngồi trên mặt hắn, cuối cùng còn không sợ chết thả rắm, chính là kẻ bất tài tôi đây.

Như vậy, nếu kết cục là tôi bị băm thành trăm mảnh cũng là Vân Dịch Phong đã nhân từ rồi.

Tôi kiên quyết không thể thừa nhận.

Cho nên, tôi khí định thần nhàn hoặc làm ra vẻ khí định thần nhàn xoay đầu lại, nhìn Vân Dịch Phong, như không có việc gì hỏi: "Vân tiên sinh, nghe nói ngươi tìm ta, xin hỏi có chuyện gì không?"

Vân Dịch Phong trong mắt, cuộn lên một màu đen như mực dày đặc, khóe miệng khẽ nhấc lên: "Hàn tiểu thư, căn cứ vào phản ứng vừa rồi của ngươi, ta tưởng rằng ngươi đã rất rõ ràng tại vì sao ta tìm đến ngươi."

"Phản ứng vừa rồi?" Tôi vỗ vỗ đầu, giải thích nói: "Ngươi cũng biết, ta là một người dân bình thường, làm gì đã gặp qua tình thế như vậy? Đương nhiên là theo bản năng bỏ chạy. Nhưng là ta vừa nghĩ đến, di, không đúng, ta thu nhận và giúp đỡ Dịch Ca, dốc lòng chiếu cố hắn, lại không có làm hại hắn, Vân tiên sinh không có lý do gì thương tổn ta."

Tôi nói lời này, thật ra là gián tiếp nhắc nhở Vân Dịch Phong: ta cứu tiểu đệ nhà ngươi, ân oán cũng bằng nhau, đại ca cũng đừng tiếp tục truy cứu, phóng tiểu muội một con đường sống đi.

Nhưng là, không đợi Vân Dịch Phong nói, bên kia Cát Tường nhị bảo đầu trọc và mặt sẹo đã kêu lên: "Chính là người này! Là nó dùng gậy sắt đánh chúng ta!"

"Các ngươi không cần ngậm máu phun người!" Tôi nhanh chóng lấy Long Tam làm lá chắn: "Long ca người đã đem người đàn bà kia vẽ ra rồi, dáng vẻ hoàn toàn không giống ta. Ý các người đây là chỉ trích Long ca cố ý vẽ loạn một bức tranh, mang đến lừa gạt Vân tiên sinh sao? Ta biết rồi, các người là cố ý muốn hãm hại Long ca bị gia pháp trừng trị. Các ngươi thật tàn nhẫn, thật sự rất tàn nhẫn... Long ca, tự ngươi nói, ngươi có lừa Vân tiên sinh không?"

Tôi lời nói này, cũng chính là muốn gióng hồi chuông cảnh báo cho Long Tam: Long Tam a, chúng ta hiện giờ đang đứng trên một chiến tuyến, nếu ta chết ngươi cũng không thể sống, chính mình nên cân nhắc một chút.

Quả nhiên, tôi thấy thân thể Long Tam run lên.

Uy hiếp hiệu quả, tôi cũng yên lòng.

Này trách ai a? Chính mình lúc trước chỉ vì mặt mũi, cố ý đem tôi vẽ thành hình dáng con tinh tinh mẹ, hiện tại tự nhận lấy hậu quả đi.

"Long Tam, ngươi thành thật nói, đứa con gái hôm đó, đến tột cùng hình dáng thế nào? Tuy rằng ánh sáng mờ mờ, nhưng ít ra ngươi hẳn là thấy rõ dáng người kia đi." Vân Dịch Phong hỏi.

Long Tam ở thế khó xử.

Phỏng chừng hắn hiện tại cũng đang nhớ lại, ngày đó đập hắn, xác thật là tôi.

Nhưng mà chỉ chứng tôi, chẳng khác nào thừa nhận chính mình lúc ấy là lừa gạt Vân Dịch Phong, hơn nữa những anh em mấy ngày này cầm bức tranh mẫu mang hình dáng không khác gì con tinh tinh mẹ bôn ba tìm kiếm tuyệt đối sẽ bắt hắn đền tội.

Nhưng không nói, để cho kẻ thù này là tôi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, thật sự lại nuốt không trôi trong lòng.

Thật lâu sau, hắn rốt cục nghẹn ra một câu: "Vân ca, ta lúc ấy, lúc ấy quả thật không thấy rõ, nhưng là, người kia... Thật sự rất cường tráng."

"Tèn tén ten" Cát Tường tam bảo đã trừ đi một bảo.

Hơn nữa một bảo này, vẫn là nhân vật cốt lõi trong tập đoàn tà ác.

Dù sao, còn lại hai bảo là người của Đại Đao khu đông, mười câu nói cũng để không hơn một câu Đại Bảo Long Tam.

"Ta hiểu rồi." Vân Dịch Phong gật gật đầu, đứng dậy, chậm rì rì thong thả đi về phía tôi: "Xem ra, là hiểu lầm."

Giày của Vân Dịch Phong bước trên thảm phủ trên đất, không một tiếng động.

"Không sao." Tôi rộng lượng khoát tay.

Lúc nói lời này thì Vân Dịch Phong đã đi tới trước mặt tôi.

Cái bóng của hắn phủ trên người tôi, mang đến cảm giác áp bức rất mạnh mẽ.

Tôi không tự chủ được nuốt nước miếng, nói tiếp: "Dịch Ca còn chờ ta, nếu không có chuyện gì, ta đi ra ngoài trước."

Cái cằm góc cạnh rõ ràng của Vân Dịch Phong thoáng gật nhẹ, coi như là đáp ứng rồi.

Vì thế, tôi vội vàng xoay người.

Nhưng vào lúc này, một đôi tay lớn mạnh mẽ bắt lấy mắt cá chân tôi.

Trái tim của tôi, nhất thời đình chỉ nhảy lên.

Máu của tôi, nhất thời đình chỉ lưu động.

Đầu óc của tôi, nhất thời đình chỉ suy nghĩ.

Cảnh tượng này, phi thường quen thuộc.

Lúc ấy, tại căn phòng tối đó, khi tôi đánh Vân Dịch Phong một gậy ngã xuống, hắn nằm trên đất chính là dùng tay bắt được vị trí này của tôi.

Theo động tác kia bắt đầu, bi kịch liền đã xảy ra.

Tuy rằng tôi chưa có quay đầu lại, nhưng là tôi cảm giác được, đôi bàn tay này và đôi tay đêm hôm đó bắt được mắt cá chân của tôi, cảm giác là giống nhau.

Nói cách khác, hiện tại bây giờ trước mắt, người nắm mắt cá chân của tôi, chính là Vân Dịch Phong.

Nếu tôi có thể nhớ lại, như vậy, Vân Dịch Phong cũng sẽ nhớ lại được – Mắt cá chân của tôi và mắt cá chân của người phụ nữ tối hôm đó ngồi lên mặt hắn – là giống nhau.

Hắn làm như vậy, chính là để tự mình kiếm chứng ra chân tướng.

Không hổ là đại ca.

Mà tôi hiện tại, không có tâm tư đi bội phục hắn.

Vân Dịch Phong chậm rãi đứng lên, cặp mắt của hắn, giống như là khối băng vạn năm không tan, lạnh đến thấm sâu vào xương cốt của tôi, lạnh đến toàn thân tứ chi của tôi, lạnh đến tóc tôi cũng đông thành băng.

"Thì ra," thanh âm của Vân Dịch Phong như là 1 khối băng lớn, rơi vào trong hồ, lạnh, tắt nghẹn, và trầm thấp: "Ngươi chính là người đàn bà kia."

Rốt cục, Cát Tường tam bảo lại thành công gia nhập thêm một viên mãnh tướng.

Ở một khắc này, trên mặt mọi người trong phòng đều nồng đậm sát khí.

Đương nhiên, tất cả đều là nhằm vào tôi.

Mẹ nó, lần này chết chắc rồi.

Tôi cần có thời gian để suy nghĩ xem chính mình nên như thế nào để thoát thân.

Vì thế, tôi chỉ có thể nịnh hót mà cười với những người trong phòng: "Hề hề hề hề hề hề hề hề…."

Tiếng cười kia cứ như vậy quanh quẩn trong thư phòng, trên không trung va chạm, thành công đổ thêm dầu vào lửa giận của mọi người.

"Đại ca, nên làm sao với cô ta bây giờ?" Long Tam hỏi.

Vân Dịch Phong nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt tỏa ra hàn khí bức người.

Có thể không làm gì sao? Đối mặt với người ở sau lưng ngươi đánh ngươi một gậy, tiếp theo lại đặt mông ngồi ở trên mặt ngươi, cuối cùng tiếp tục thuận tiện khuyến mãi thêm một cái đánh rắm luôn.

Tôi sáng suốt đình chỉ nụ cười nịnh hót "Hề hề hề…", trước khi Vân Dịch Phong lên tiếng, dùng âm thanh lớn nhất trong đời mình hét lên "Vân Dịch Ca! Mau đến cứu mạng a!"

Thanh âm kia là thật lớn, thiếu chút nữa là bị nó ném đi rồi.

Bởi vậy, Vân Dịch Phong hạ lệnh đầu tiên để đối phó tôi: "Bịt miệng của cô ta lại."

Vừa dứt lời, mấy tên thủ hạ của hắn liền chạy về phía tôi.

Người đầu tiên xông đến, chính là tên lưu manh xăm mình, Long Tam.

Mắt lộ ra sắc đỏ, nhe răng nhếch miệng, đó thật là một bộ mặt dữ tợn hung thần ác sát.

Làm như là tôi vừa mới phóng hỏa đốt nhà hắn, cường bạo ông của hắn vậy.

Kỳ thật tôi cảm thấy bản thân mình thật là rất uất ức nha, rõ ràng là lần này Long Tam muốn đánh tôi trước, tôi chẳng qua chỉ là tự vệ thôi.

Nghĩ như vậy nên, tiểu vũ trụ nháy mắt bùng nổ.

Cũng may là tôi sáng suốt, lúc từ bệnh viện đi ra, tôi đã cầm theo 5 còn dao phẫu thuật để phòng thân.

Vì thế, tôi lập tức lấy dao từ trong người ra, trực tiếp hướng đũng quần của hắn khua loạn ‘loạt xoạt’ một hồi.

Đừng coi thường bác sĩ chúng tôi nha, chúng tôi chính là cầm dao để kiếm ăn đó.

Vừa khoa tay múa chân, tôi vừa hô lớn: "Các người là bọn cầm thú, thổ phỉ, sao các ngươi có thể đối với một người con gái yếu đuối tay không tấc sắt, trói gà không chặt như vậy hả?"

Sự thật là tay không tấc sắt thật, bởi dao phẫu thuật là làm từ inox chứ không phải là sắt.

Giọng chất vấn của tôi, hơi có chút ý vị như hoa lê.

Nhưng mà lúc tôi nói xong, tôi phát hiện bọn họ không còn tiến công nữa.

Lẽ nào chính sách yếu đuối của tôi có hiệu quả rồi?

Tập trung nhìn vào, tôi mới phát hiện, đũng quần bọn họ đều dao cắt thành những mảnh vải nhỏ.

Mảnh vải nhỏ kia cứ như vậy mà tung bay trong gió.

Cái đùi kia, cứ vậy mà hiện ra trước mắt quần chúng.

Không hổ là xã hội đen, luôn ẩn trong bóng tối, không có phơi nắng, cái đùi kia, trắng nõn một mảnh, lóa lên khiến tôi choáng váng luôn.

Sau khi thưởng thức xong, phát hiện bọn họ lửa giận càng rực.

Cũng phải, kêu nhu nhược chính là ta, bị thương lại là bọn hắn, có thể không giận sao?

Tôi thừa dịp bọn hắn tạm thời không dám tiến lên, vội ba bước hai bước vọt tới trước cửa, mở ra, muốn xông ra ngoài.

Nhưng là Vân Dịch Phong cũng ba bước đuổi theo tới.

Hắn chân dài, không có cách nào khác, tôi đành nghẹn khuất mà bị hắn túm lại.

Vân Dịch Phong dùng lực muốn bắt tôi trở về, nhưng mà tay tôi sống chết bám vào khung cửa.

Đó là dây thừng cứu mạng cuối cùng của tôi, tuyệt đối không thể từ bỏ.

Vì thế, chúng tôi bắt đầu rồi đánh giằng co.

Vân Dịch Phong dùng sức kéo tôi vào trong thư phòng, nhưng tôi lại càng dùng sức không đi vào bên trong.

Tiềm lực của con người là rất lớn, ở trong thời khắc liên quan đến sống chết, sức lực của tôi lớn kinh người.

Nhưng mà Vân Dịch Phong không phải người bình thường, mắt hắn vừa nhíu, tay đột nhiên gia tăng sức, mạnh mẽ kéo tôi về phía sau

Tôi chịu không nổi, tay trợt một cái, liền bị kéo trở về.

Bởi vì các nhân tố vật lý phức tạp như quán tính v.v, tôi không thể khống chế được tốc độ của mình.

Bởi vậy, thân thể của tôi, giống một viên đạn đại bác hướng về về phía Vân Dịch Phong.

Kế tiếp, có thể phát sinh rất nhiều chuyện quan trọng.

Nói thí dụ như, Vân Dịch Phong có thể một tay giữ chặt tôi, một tay nâng cái cằm vốn không nhọn của tôi lên, ngang ngược nói: “Ngươi tưởng rằng, ngươi có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta sao? Việc này không có khả năng đâu, ngươi thật là vật nhỏ tra tấn người ta.”

Nói thí dụ như, bởi vì động tác như vậy, tôi không cẩn thận, hắn không lưu ý, khi tôi quay người lại, môi chúng tôi, liền thiếp lên nhau, từ đấy, thiên lôi đánh xuống, dục hỏa cứ như là núi lửa của Alaska, bùng phát.

Nhưng mà, có hai điều kiện ngăn trở sự kiện lãng mạn này phát sinh.

Thứ nhất, là vấn đề chiều cao của tôi và Vân Dịch Phong.

Tôi không lùn, nhưng mà do Vân Dịch Phong quá cao, cho nên, đỉnh đầu của tôi, chỉ vừa tới cắm của hắn.

Bởi vậy, khi viên đạn đại bác tôi đây bay tới, vừa đúng lúc cái đầu tôi đụng vào cái cằm của hắn.

Thứ hai, chính là vấn đề về độ cứng của cái đầu tôi.

Thật không khiêm tốn mà nói, độ cứng của đầu Hàn Thực Sắc tôi, xác định là thiên hạ đệ nhất.

Nhớ lúc trước, viên gạch của Sài Sài, đập đầu trăm người mà vẫn hoàn toàn không sứt mẻ gì.

Nhưng có một ngày, tôi không có chuyện gì làm, cầm lấy đập nhẹ vào đầu của tôi, còn chưa có làm gì thì viên gạch đó đã vỡ làm đôi.

Cho nên, đầu của tôi, vừa to lại vừa cứng.

Vừa to vừa cứng, thật là không thuần khiết.

Cho nên, tuy rằng cằm của Vân Dịch Phong góc cạnh rõ ràng, rất có hình tượng, nhưng mà, không địch lại nổi thiết đầu công vô địch vũ trụ của tôi.

Ở dưới âm thanh của xương đầu và xương hàm PK với nhau, tôi thắng rồi.

Cái đầu của tôi, chỉ cảm thấy hơi hơi đau.

Nhưng mà tình hình của Vân Dịch Phong thật là kỳ diệu.

Hắn bưng kín cằm, còn có cái mũi.

Tiếp theo, từng giọt đỏ thẫm máu đã rơi vào trên thảm sàn.

Lòng tôi quá mức áy náy.

Cái thảm tốt như vậy, cư nhiên bị dính máu rồi, thật đáng tiếc a.

Sau khi thương tiếc xong, lòng tôi xoay chuyển thật nhanh.

Việc ở trên mặt Vân Dịch Phong đánh rắm thù cũ chưa xong, bây giờ lại tích thêm hận mới.

Kỳ thật, chuyện này, suy nghĩ cẩn thận, hoàn toàn chẳng có cọng lông quan hệ đến tôi.

Là Vân Dịch Phong tự mình muốn kéo cái viên đạn đại bác như tôi trở lại.

Nếu vừa rồi hắn rộng lượng một chút, thả tôi rời đi, thì không phải là chẳng có gì xảy ra sao?

Cho nên, truy cứu đến tận cùng, đây quả thật là không phải lỗi của tôi.

Nhưng mà, tôi dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, Vân Dịch Phong, bao gồm cả thủ hạ của Vân Dịch Phong, đều sẽ đem tôi phanh thây ngàn mảnh.

Tôi trộm nhìn bốn phía quan sát, hiện tại, bọn họ còn đang trong giai đoạn trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc cực kỳ.

Cho nên, tôi muốn, thừa dịp, giờ phút này chạy trốn.

Nghĩ đến liền làm, tôi lén lút bất động thanh sắc, hoặc là tự mình cho rằng là lén lút bất động thanh sắc muốn đem giải thoát tay mình từ tay của Vân Dịch Phong ra.

Đáng tiếc, ngay tại lúc tôi động một chút như vậy, Vân Dịch Phòng liền mở trừng mắt, nhìn chằm chằm tôi.

Đã gặp qua ánh mắt dã thú chưa?

Dù sao thì giờ phút này, tôi đã gặp rồi.

Cặp mắt kia, trong màu đỏ nổi lên ánh sáng lam, đó là hàn ý sắc bén.

Ánh mắt của thú.

Ánh mắt của con thú bị chọc giận triệt để.

Lúc ấy, trong lòng của tôi, chỉ có một ý niệm trong đầu —— chạy, bất chấp tất cả mà chạy trốn!

Cho nên, tôi không có nghĩ nhiều, trực tiếp nâng đầu gối lên, hung hăng đạp tiểu đệ đệ của hắn.

Đồng thời trong lúc đạp, tôi không khỏi cảm khái.

Không hổ là tiểu đệ đệ của đại ca đường phố, độ co giãn mềm dẻo đều là tốt nhất.

Rất có tiền đồ.

Bị đạp như vậy, Vân Dịch Phong bị đau, liền bỏ tôi ra

Thời cơ mà mất là không thể có lại được, tôi vội vàng nhảy lên chạy trốn.

Chạy đi không bao lâu, tôi chỉ nghe thấy trong thư phòng loạn thành một đoàn.

"Vân ca, ngươi không sao chứ!"

"Chớ có nói hươu nói vượn, mệnh căn của Vân ca cứng rắn như sắt, sẽ không có việc gì."

"Mau đuổi theo người đàn bà kia, làm thịt cô ta báo thù cho mệnh căn của Vân ca!"

Tiếp theo, tôi liền nghe thấy thủ hạ của Vân Dịch Phong giống như chó săn đuổi theo tôi.

Tôi điên cuồng chạy, chân đã thành vòng tròn, sau mông còn có khói bốc lên.

Nhưng mà, phỏng chừng đám người ở phía sau cũng giống như vậy.

Đáng tiếc là, chân của tôi, chẳng những không dài bằng Vân Dịch Phong, mà so với đám thủ hạ của Vân Dịch Phong cũng kém rất xa.

Cho nên, bọn họ rất nhanh liền đuổi theo được, còn có mấy lần suýt nữa thì tóm được tôi.

Tôi bị hù đến mức lâm vào khủng hoảng.

Đột nhiên, đầu của tôi, cái đầu tóc đáng chết của tôi, liền bị tóm lại.

Không có can đảm lột cả da đầu xuống, nên tôi chỉ có thể phanh chân lại.

Quay đầu lại, tôi lại bắt đầu cười nịnh hót với những người đó: "Hề hề hề hề hề hề …."

Mà người tóm lấy tóc tôi, vừa khéo lại là Long Tam.

Tôi chỉ chỉ vào đũng quần bị dao phẫu thuật của tôi cắt te tua của hắn, hảo tâm nhắc nhở hắn: “Người anh em, ngươi bị thấy hết rồi.”

Những lời này triệt để chọc trúng cúc hoa của lão hổ, lửa giận ngập trời cháy bừng lên trong mắt của Long Tam.

Tiếp theo, hắn vung tay áo lên, một đôi tay to như cái quạt, mắt thấy nó sắp sửa chào hỏi lên mặt tôi.

Tôi nhay nhay răng nanh, hạ quyết tâm, nếu hắn dám tát tôi, tôi liền xem móng vuốt của hắn như móng heo mà cắn luôn.

Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một âm thanh ngăn cản hắn lại: “Long Tam, dừng tay!”

Còn có thể là ai?

Đương nhiên chính là nhóc ăn mày hoa đào non mơn mởn ngọc thụ lâm phong nhà chúng ta chứ ai.

Chỉ thấy nhóc ăn mày không biết từ đâu chui ra nắm lấy tay của Long Tam, chắn trước mặt tôi, nói: “Không cho phép đụng đến cô ấy.”

Trong nháy mắt, nhóc ăn mày nhu nhược liền cao lớn uy vũ giống như thiên thần ở trong mắt tôi vậy.

Nước miếng của tôi “ào ào” rớt xuống, vô cùng hối hận tại sao hôm đó không đem tiểu thiên thần như hắn nuốt vào bụng luôn.

Thất sách rồi.

Long Tam cúi đầu, nhìn phía dưới mình te tua từng mảnh từng mảnh theo gió tung bay, vừa ủy khuất vừa tức giận lên án nói: "Nhị thiếu, nữ nhân này, nữ nhân này, nữ nhân này lá gan quá lớn rồi, lại có thể làm bị thương Vân ca, chúng ta thay Vân ca báo thù!"

"Nhóc ăn mày, hiện giờ là lúc người biểu hiện rồi." Ta bắt lấy T-shirt của nhóc ăn mày, nhỏ giọng nói: "Ta không cẩn thận đắc tội ca ca của ngươi, hiện tại hắn muốn chém ta, nếu ngươi còn xem ta là bằng hữu, coi như con tin của ta. Đợi lát nữa ta sẽ dùng dao phẫu thuật để ở cổ họng của ngươi, buộc anh của ngươi thả ta đi. Nhưng là, cũng có thể ta ở dưới sự kích động, trượt tay, không cẩn thận cắt vỡ mạch máu của ngươi… Đến lúc đó, ngàn vạn lần ngươi đừng trách ta a. "

Không đợi tôi rút dao phẫu thuật ra, Vân Dịch Phong đau đớn đã giảm bớt đang gấp rút đi tới.

Tôi vội vàng tránh ở phía sau nhóc ăn mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.