Đang nhớ lại những hình ảnh tai nạn xe cộ thảm thiết
nhất chính mình đã từng thấy qua, tôi bi ai phát hiện, lửa dục của tôi, ngay cả
máy phun nước cao áp của mấy chú đội phòng cháy chữa cháy tưới cũng không tắt
được.
Mắt thấy bản thân sắp mất khống chế.
Mắt thấy bi kịch sắp phát sinh.
Mắt thấy tôi đem đôi bàn tay tội ác, đưa về đáy quần
của nhóc ăn mày.
Vậy mà, ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, trong
đầu tôi chợt hiện lên một khuôn mặt.
Mặt của Vân Dịch Phong.
Trong nháy mắt, cái gì mà lửa dục vừa nãy còn đang
thiêu đốt liền biến mất không thấy tung tích.
Tôi không thể không bội phục.
Vân Dịch Phong a Vân Dịch Phong, ngươi quả thật không
phải là người phàm.
Sau khi tỉnh táo lại, tôi quả quyết đẩy nhóc ăn mày
ra.
Nhìn thấy tình trạng này, trên mặt nhóc ăn mày tràn
đầy lệ rơi.
Nhìn hai gò má mọng nước của hắn, nhìn lông mi tinh tế
mềm mại của hắn, nhìn xương quai xanh quyến rũ của hắn, tôi lại bắt đầu không
đành lòng.
Lòng của tôi, lại bắt đầu dao động rồi.
Hai âm thanh trong cơ thể tôi đánh nhau.
“Ăn! Ăn hắn! Nếu không ăn sẽ không còn cơ hội!”
“Không thể ăn! Tha cho hắn đi, nhóc ăn mày chẳng qua
cũng chỉ là một đứa nhỏ!”
Hai loại âm thanh này càng lúc càng lớn, càng lúc càng
lớn, làm cho đầu tôi sắp chóng mặt.
Rốt cuộc, tôi cũng không chịu nổi nữa, vọt ra khỏi
phòng, chạy xuống cầu thang, vọt tới sau hậu hoa viên.
Trên đường, còn không cẩn thận dọa ngất hai tiểu đệ
gác của.
Cũng khó trách, bọn họ cho tôi mặc áo ngủ nữ màu trắng
tinh, cộng thêm đầu tóc tôi buông xõa, hơn nữa tôi khi đi bộ buổi tối luôn luôn
nhẹ nhàng bay bổng. Vì vậy, không để ý, bị nhầm là quỷ cũng phải.
Đi tới trong hậu hoa viên, luồng gió lạnh thổi vào bên
trong cơ thể, khiến cho tôi cả người đều lạnh như băng.
Rét lạnh vô hình tiến vào trong mạch máu, ngưng tụ
thành từng cục băng nhỏ.
Tiếp tục như vậy sẽ đông cứng tứ chi toàn thân tôi.
Lạnh đến nỗi, làm cho đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi quyết định, dùng phương pháp khoa học nhất, lý trí
nhất, công bằng nhất để quyết định, tôi rốt cuộc có nên ngủ cùng nhóc ăn mày.
Cho nên, tôi nghiêm túc đưa tay ra, ngắt xuống một đóa
hoa, tiếp theo... Xé từng cánh từng cánh một.
“Ngủ, không ngủ, ngủ, không ngủ, ngủ, không ngủ, ngủ,
không ngủ, ngủ, không ngủ... ngủ.”
Đến khi kéo nốt cánh hoa còn lại xuống, trong miệng
tôi đọc, là ngủ.
Tôi tin chắc, đây là chỉ thị mà ông trời đã cho tôi.
Là ông trời, đồng ý cho tôi ngủ cùng hài tử kia.
Đúng vậy, cho dù tôi làm cái gì, đều là vô tội.
Sấm a chớp a, ngươi liền tới bổ đầu ông trời đi.
Kết quả là, tôi hướng về phía ánh trăng, thâm tình gào
lên một tiếng.
Dục vọng trong nháy mắt nhiễm đỏ mắt của tôi, khiến
máu tôi sôi trào, thân thể run rẩy.
Nghĩ đến nhóc ăn mày kia thân thể mê người, da dẻ mềm
mại, thân thể thuần khiết không bị nhiễm bẩn, tôi cũng không chịu nổi nữa,
trong lòng thầm gào thét: “Nhóc ăn mày, mở bắp đùi của ngươi ra, tỷ tỷ ta tới
rồi!”
Gào xong xuôi, tôi xông trở về phòng khách, chạy lên
cầu thang, chạy vào gian phòng sắp phát sinh cảnh 18+ kia.
Trên đường không cẩn thận lại bắt gặp hai tiểu đệ kia
đang vất vả mới tỉnh lại.
Cho nên, bọn họ một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Đứa trẻ tạo nghiệt a.
Nhưng là, tôi không để ý nhiều như vậy.
Tôi muốn dùng tốc độ nhanh nhất, kỹ xảo thuần thục
nhất, dùng phương thức khiến người ta khó quên nhất, cướp đi thân xử nam của
nhóc ăn mày.
Nhưng mà, trong chớp mắt đẩy cửa ra, thời gian đọng
lại, không khí ngưng lại, cằm tôi trật khớp.
Bởi vì, nhóc ăn mày trần trụi kia đã mất tích.
Bây giờ, Vân Dịch Phong đang ngồi ở trên giường.
Tôi nhìn hắn, kinh ngạc nhìn hắn, trợn mắt há mồm mà
nhìn hắn, giống như mất hồn nhìn hắn.
Trong phòng đen thui, ánh mắt của Vân Dịch Phong,
giống như càng thâm thúy hơn, giống như là bị mực đậm nhuộm qua vậy.
Hắn mặc một bộ áo ngủ màu đen, chất liệu tơ tằm, dính
sát vào da.
Đường nét cơ thịt hoàn mỹ kia, hoàn toàn hiện ra trước
mắt tôi.
Bởi vì cách một lớp vải, có cảm giác mông lung, càng
tăng thêm hấp dẫn.
Trên người của hắn, tản ra một loại khí phách đặc biệt
và nội liễm, giống như là một con báo.
Qua hồi lâu, tôi mới có thể mở miệng: “Dịch Ca đâu?”
Trong lòng tôi ôm một hy vọng.
Hy vọng nghe Vân Dịch Phong nói rằng em trai hắn phải
đi WC, một lúc sẽ trở lại, hắn chẳng qua là ngồi ở chỗ này giúp em trai hắn giữ
chỗ.
Nhưng mà, Vân Dịch Phong tàn nhẫn phá tan hy vọng cuối
cùng của tôi: “Hắn bị ta bắt trở về phòng, yên tâm, tối hôm nay, hắn không thể
trở lại đây quấy rầy ngươi.”
Nghe vậy, tôi khóc không ra nước mắt.
Tại sao ông trời phải đối xử với tôi như vậy.
Tại sao đốt lửa dục của tôi lên, rồi lại lấy đi bình
chữa cháy của tôi.
Tại sao tại sao tại sao!
Tại sao ngươi lại tàn nhẫn với ta như vậy!
Tại thời điểm nội tâm của tôi kêu rên, Vân Dịch Phong
đứng dậy.
Vóc người của hắn đúng là cao lớn, vừa đứng lên như
vậy, căn phòng trong nháy mắt giống như hẹp hơn rất nhiều.
Hắn chậm chạp đi tới phía tôi.
Tôi giờ đây mới phát hiện, hắn ngay cả dép, cũng là
màu đen.
Hắn đứng lại trước mặt tôi, hơi cúi đầu nhìn tôi.
Tôi phải thừa nhận, mỗi khi hắn trên cao nhìn xuống
tôi như vậy, tôi luôn có cảm giác bị áp bách rất mạnh.
Tôi nhìn dép màu đen của hắn, nhìn quần áo màu đen của
hắn, đột nhiên hỏi một câu: “Tại sao các ngươi luôn luôn mặc màu đen?”
Vân Dịch Phong bình tĩnh nói: “Bởi vì tất cả mọi người
mặc màu đen, một mình ngươi mặc màu khác sẽ dễ làm người khác chú ý, dễ dàng bị
trúng đạn.”
“Nha.” Tôi gật đầu một cái.
“Dịch Ca thích ngươi.” Vân Dịch Phong chợt nói.
“Cho nên?” Tôi dè dặt hỏi lại.
“Ta thật cao hứng, ngươi với hắn chưa phát sinh quan
hệ.” Vân Dịch Phong chợt cười.
Khi cười, mắt hắn lộ ra vết nhăn nhỏ, xem ra, đúng là
nụ cười thật.
Hơn nữa, tôi còn phát hiện, người này cười lên, còn
rất đẹp mắt.
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, người ta đúng thật là
muốn cùng nhóc ăn mày phát sinh quan hệ.
Thật muốn a.
Vân Dịch Phong tiếp tục nói: “Biết không? Nếu như
ngươi vừa rồi làm thật như vậy, theo tính tình của Dịch Ca, hắn có thể sẽ quấn
ngươi cả đời.”
Vân Dịch Phong tới gần tôi, cái cảm giác hơi bị áp
bách lưu lại trên da của tôi: “Còn nữa, cám ơn ngươi tối hôm nay từ trong xe ra
ngoài cứu ta.”
Tôi nhìn Vân Dịch Phong, chợt đưa tay, kéo thử da mặt
của hắn, xem có thể xé toạc cái mặt nạ này ra không.
Quả thật rất khó tưởng tượng a, Vân Dịch Phong lại có
thể nói cảm ơn với tôi.
Thật sự là lạ như Bàn Cổ[1] khai
thiên lập địa.
Lúc này, Vân Dịch Phong bắt lại tay tôi, trong con
ngươi lóe ra tia cảnh cáo: “Chớ được voi đòi tiên.”
Nghe câu này, tôi khẳng định.
Tuyệt đối là Vân Dịch Phong, không phải người khác
dịch dung giả làm hắn.
“Được rồi, sáng mai phải dậy sớm tiễn Dịch Ca, mau
nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, Vân Dịch Phong buông tay tôi ra, cứ như vậy
đi ra khỏi phòng.
Tôi xoay người, nhìn bóng lưng của hắn, nước mắt rào
rạt chảy xuống.
Kia áo ngủ tơ tằm, kia cái eo, kia cái mông, kia đôi
chân dài, rõ ràng chính là sự dụ hoặc trắng trợn a.
Tối nay, tôi làm sao mà ngủ được a.
[1]
Vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong truyện thần thoại Trung
Quốc.