Đêm khuya, ở một góc của lầu một Tàng Thư Các, một ngọn đèn dầu nhỏ đặt trên cái bàn gỗ cũ, tỏa ra ánh sáng lờ mờ.
Tô Trần chong đèn đọc sách khuya, thường thường đọc từ đêm đến rạng sáng.
Ban đêm, Tàng Thư Các không đóng cửa, đệ tử trong bang có thể ở đây đọc đến sáng sớm. Nhưng nơi đây không cung ứng đèn dầu, các đệ tử phải tự mình mang theo.
Tô Trần cũng không có tiền để mua dầu.
Ngọn núi phía sau Dược Vương Sơn Trang có một cánh rừng ngô đồng mọc hoang rất lớn. Tại đây có thể nhặt được các quả ngô đồng khô, bỏ vào bình gốm giã nhỏ, ép thành dầu ngô đồng; sau đó đổ đầy vào ống trúc nhỏ, dùng sợi bông vê thành tim đèn, làm thành một ngọn đèn dầu nhỏ.
Mặc dù ánh sáng của ngọn đèn có hơi mờ nhạt, nhưng hương ngô đồng tỏa ra thoang thoảng, có hiệu quả làm tỉnh táo đầu óc.
Tô Trần tự mang theo đèn dầu ngô đồng. Y vùi đầu vào chỗ sách trên bàn, cuối cùng cũng tìm thấy một vài manh mối quan trọng:
“Phàm phu tục tử không thể vào Linh Sơn.”
“Muốn tầm Linh Sơn, trước phong lục thức(1). Một sợi thần niệm, đến thẳng Tử Phủ.”
Ý của hai câu này nghĩa là: phàm phu trong xã hội không thể nào phát hiện được Linh Sơn thần bí che giấu trong cơ thể mình.
Muốn tìm thấy Linh Sơn, nhất định phải mở ra một con đường, đó là phong bế lục thức của bản thân. Sau đó, ngưng thành một sợi thần niệm, tiến vào chỗ sâu nhất trong thức hải của Nê Hoàn Cung mới có thể tìm được chỗ của Linh Sơn.
“Cuối cùng cũng tìm được cách rồi!” Tô Trần vừa kinh ngạc lại vừa phấn khởi.
Phong bế lục thức của chính mình, ngưng thành một sợi thần niệm, lẻn vào Nê Hoàn Cung: đây chính là cách tốt nhất để tìm thấy Linh Sơn.
Vấn đề tiếp theo là: làm sao mới có thể phong bế được sáu giác quan?
Tạp thư trong Tàng Thư Các nhiều đến thế, có lẽ có thư tịch nói về cách phong ấn lục thức của bản thân.
Tô Trần lại mất thêm mấy ngày nữa để tìm kiếm trong đống tạp thư.
Làm cho y kinh hỉ chính là việc tìm được vài cuốn chuyên môn nói về cách phong bế lục thức của Đạo gia pháp môn như: “Vấn Tâm Kinh”, “Thai Tức Pháp”, “Quy Tức Quyết”, vân vân và vân vân. Những cuốn sách này đều giới thiệu vắn tắt cách phong bế, giúp người ta đạt được hiệu quả tĩnh tâm nhập định.
Khiến cho Tô Trần hài lòng nhất chính là cuốn “Quy Tức Quyết”.
“Quy Tức Quyết” là điển tịch Đạo gia, bình thường dùng để tu thân dưỡng tính, cũng không có điều kiện bắt buộc gì để tu luyện. Bên trong không có ghi chép về chiêu thức võ học nào, cũng không giúp tăng cường sức chiến đấu cho võ giả, không phải sách võ cũng chẳng phải sách dược.
Trong sách giới thiệu, tu luyện phương pháp này có thể khiến người ta dần dần phong bế được lục thức của mình trong khi ngủ say, từ đó tiến vào trạng thái ngủ sâu. Điều này khiến cho Tô Trần hết sức hài lòng, bởi vì vừa có thể ngủ vừa có thể tiến hành tu luyện, không cần chiếm thêm quỹ thời gian của y.
Mà “Vấn Tâm Kinh” và “Thai Tức Pháp” cùng các phương pháp khác đều tốn rất nhiều thời gian để tu luyện.
Y dành toàn bộ thời gian ban ngày để theo sư phụ học võ kĩ và dược thuật; từ chạng vạng đến đêm khuya còn phải tiếp tục ở trong Tàng Thư Các đọc sách tra tư liệu để tìm kiếm manh mối về căn quái bệnh “thanh thạch lệ”… Lịch trình mỗi ngày đều xếp kín như thế, y không có cách nào dành thêm thời gian để tu luyện riêng một thứ công phu tốn kém thời giờ.
“Được rồi! Cứ tu luyện “Quy Tức Quyết” này vậy, phong bế lục thức, không chừng có thể tìm được Linh Sơn thần bí!” Tô Trần quyết định thử nghiệm một phen.
Thư tịch trong Tàng Thư Các không thể mang đi, nên y cố ghi bộ “Quy Tức Quyết” này vào lòng. Toàn bộ cả quyển chỉ vẻn vẹn có hai trang, tổng cộng có gần bốn, năm trăm kí tự, cũng không khó để nhớ.
oooOoOoOooo
Ban ngày Tô Trần đi theo Lý Khôi dược sư tu luyện võ kĩ và dược thuật, chạng vạng tối lại tiếp tục đến Tàng Thư Các đọc các loại sách dược, tìm kiếm bất kì manh mối nào có liên quan đến “thanh thạch lệ”.
Đến khuya, y trở về phòng của mình ngủ. Đám người Trương Thiết Ngưu và Dương Tài Chí đã ngủ từ trước đó tầm một, hai canh giờ rồi, hiện giờ đang say giấc.
“Quy(*) tuy có mũi nhưng thở qua da. Ngủ thì dùng da để thở ra, gọi là ‘Quy Tức’."
(*) “Quy”: con rùa
"Thân như mai rùa, khí như tơ nhện. Tai, mắt đóng lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, lưỡi đỡ vòm họng. Trăm mạch thoải mái, chuyên tâm nhập định, dồn khí đan điền, tâm - thần như một."
"Lâu dần, tâm tùy ý buông lỏng, từ từ phong lục thức, thân hình tiến vào cõi hư vô."
"Hơi thở chầm chậm kéo dài, tim đập từ tốn."
"Tu luyện pháp quyết này đến chỗ đại thành, đạt tới cảnh giới cao nhất, có thể một ngày thở một lần, một canh giờ tim đập một nhịp."
"Mặt trời vừa rạng đông, như đại địa hồi sinh(2), tri giác cũng bừng tỉnh.”
Tô Trần co người nằm trên giường sưởi, yên lặng vận hành quy tức pháp, dần dần tiến vào ngủ sâu.
Cứ tiến hành tu luyện như vậy khoảng hơn tháng, Tô Trần phát hiện hô hấp của mình thật sự trở nên thong thả kéo dài, ngủ rất ngon. Ngay cả tiếng ngáy o o của Trương Thiết Ngưu, tiếng nghiến răng của Dương Tài Chí, tiếng gãi chân của Tần Tuệ Tuệ, tiếng nói mớ của Khống Tâm Xảo cạnh bên giường sưởi, thảy đều hoàn toàn biến mất.
Cho dù là mùa giông tố, bên ngoài Dược Vương Sơn Trang sấm chớp ầm ầm, y cũng không nghe thấy.
Mỗi lần tỉnh dậy, Tô Trần cảm giác được toàn thân tràn đầy sức sống, mọi mệt mỏi của ngày hôm trước đều không còn; mỗi ngày chỉ cần ngủ hai, ba canh giờ thì có thể đủ để duy trì tinh lực tràn đầy cho cả ngày. Cái khác không nói, chỉ riêng tác dụng trợ giúp hồi phục tinh lực tràn đầy đã là không tồi chút nào rồi.
Nhưng mà, ngoại trừ chỗ tốt này cũng không có dị trạng gì khác.
“Quy Tức Thuật này lẽ nào chỉ khiến cho người ta ngủ ngon, tinh lực tràn đầy thôi sao? Căn bản không có chút dấu hiệu nào của việc phong bế lục thức.”
Điều này khiến cho Tô Trần hết sức phiền não.
Thực ra y không hay biết, “Quy Tức Quyết” là điển tịch tu tâm dưỡng tính cấp rất thấp của Đạo Gia, chỉ làm cho hô hấp của người ta trở nên dài hơn chứ không hoàn toàn phong bế được lục thức.
Phải biết rằng, toàn bộ thư tịch tại lầu một Tàng Thư Các đều là những bộ thư tịch hết sức phổ thông, mấy hiệu sách trên phố cũng có bán, không được xếp vào hàng bí kíp; rất nhiều võ giả và đạo sĩ cũng từng tu luyện qua, căn bản không có chỗ nào đặc biệt.
Tô Trần vắt óc suy nghĩ hồi lâu cũng không rõ nguyên nhân.
Y chỉ cho rằng thời gian tu luyện của mình quá ngắn cho nên còn xa mới đạt đến cảnh giới đại thành được viết trong “Quy Tức Quyết”: một ngày thở một lần, một canh giờ tim đập một nhịp.
Cảnh giới của mình còn quá thấp, không thể hoàn toàn phong bế được lục thức, đương nhiên cũng không có cách nào ngưng tụ được sợi thần niệm, lẻn vào trong Nê Hoàn Cung.
“Với tình hình tiến triển hiện nay, muốn tu luyện ‘Quy Tức Quyết’ đạt được hiệu quả như thế, chỉ e chẳng mất mấy chục năm thì tuyệt đối không đạt đến cảnh giới đại thành mỗi ngày một hơi thở ấy nổi! Mình cũng chẳng còn nhiều thời gian để hao phí như vậy."
"Phải nghĩ cách khác phong bế lục thức.”
Tô Trần lại tốn hơn mười ngày nữa trong Tàng Thư Các, tận lực tìm đủ mọi loại sách, thậm chí đọc cả những phương thuốc dân gian của các phương sĩ giang hồ.
Đêm hôm đó, y đọc được một ca bệnh ghi chép trong sách dược: “Thợ săn Ngô Quận họ Trương bị Kim Hoàn Xà cắn, lâm vào hôn mê, gần như khí tuyệt; may mắn gặp được dược sư nọ đi ngang qua cho uống thuốc giải, một lát sau tỉnh lại, được cứu sống.”
Tô Trần đọc đến đây, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý:
“Nọc độc của Kim Hoàn Xà, rơi vào hôn mê, gần như tuyệt khí?!"
"Đúng vậy! Nọc độc của Kim Hoàn Xà có thể làm tê liệt cơ bắp và thần kinh.”
“Chỉ cần một giọt nọc độc có thể làm cho máu toàn thân chảy chậm lại, khiến cho người ta mất đi cảm quan tri giác. Nghiêm trọng hơn, khiến người ta khó thở, hít thở không thông, đánh mất tính mạng.
"Có điều, nếu như giảm bớt liều lượng, chỉ dùng một phần mười, thậm chí ít hơn một chút nữa… độc tính sẽ giảm đi nhiều, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tinh thần của Tô Trần chấn động.
Thân là một dược sư học đồ, mấy tháng nay đi theo Lý Khôi dược sư học được không ít lý luận về dược thuật, đương nhiên y nắm rõ một trong những nguyên tắc căn bản nhất của dược thuật: “Luận độc tính mà gạt liều lượng qua một bên, chính là đùa giỡn với lưu manh.”
Rất nhiều vật tuy là kịch độc, song nếu liều lượng ít đến một mức độ nhất định thì sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng nữa, thậm chí còn có một số hiệu quả kì lạ, được các dược sư dùng để chữa bệnh.
Cũng vì lí do đó, những vật kịch độc như nọc rắn, nọc bò cạp hoặc lưu huỳnh thường được các dược sư dùng để chữa những bệnh như phong thấp, động kinh... Những loại độc có thể dùng chữa bệnh khác nhiều đến đếm cũng không hết.
Trong đầu Tô Trần chợt nảy ra ý tưởng kì lạ.
Nếu như dùng một ít độc Kim Hoàn Xà, không chừng có thể nâng cao hiệu quả phong bế lục thức của “Quy Tức Quyết”, cũng như phong bế hoàn toàn lục thức của bản thân.
Đương nhiên tỉ lệ gặp nguy hiểm của phương pháp này rất cao, chỉ sơ sẩy một chút cũng có thể mất mạng.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Tô Trần quyết định mạo hiểm một lần, xem thử biện pháp này có hiệu quả hay không. Chỉ cần khống chế tốt liều lượng độc, cho dù thất bại cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.
Y đã là ngoại môn đệ tử năm tháng, thời gian không còn nhiều nữa.
Nếu như lần này không thành công, bị sư phụ đào thải trở thành một đệ tử tạp dịch, y sẽ mất đi rất nhiều ưu đãi của học đồ, không còn được như bây giờ, có thể tùy ý đọc sách dược, sách đạo gia trong Tàng Thư Các nữa. Đã là như thế, chỉ e nguyện vọng có thể trị khỏi căn bệnh thanh thạch lệ của mình lại càng thêm mờ mịt.
Căn bệnh này nếu trị không khỏi, y dù có ngủ cũng chẳng được an giấc.
oooOoOoOooo
Dược Vương Bang lấy “dược” làm chủ nghiệp, đương nhiên trong dược liệu có cả các loại rắn.
Các dược sư của Dược Vật Sơn Trang nuôi đủ các loại rắn độc, thường có một số dược sư chiết xuất nọc độc Kim Hoàn Xà để làm thí nghiệm hoặc luyện chế các loại dược hoàn.
Tô Trần nếu muốn có loại nọc độc này thì phải bỏ tiền ra mua, mà giá tương đối mắc. Trong người y lại không có đồng nào. Cách duy nhất để có được là tự mình đi bắt một con Kim Hoàn Xà, sau đó lấy nọc độc của nó.
Hiện tại y đã là đệ tử Dược Vương Bang năm tháng, cũng đã học một chút về rắn độc, hiểu rõ bản tính của bọn chúng, cũng như biết cách lấy nọc độc.
Tô Trần dự định đi một chuyến vào chốn thâm sơn của huyện thành Cô Tô để tìm Kim Hoàn Xà lấy nọc độc, tiện thể cũng ở trong núi thử vận may, xem có thể hái được một ít sâm rừng hay không; đề phòng nhỡ may bản thân bỗng nhiên lại bi thương mà rơi thạch lệ, cũng có sâm để dùng.
Tô Trần xin phép Lý Khôi dược sư nghỉ ba ngày. Y không dám nói rõ là mình muốn vào thâm sơn.
Dược Vương Bang không cho phép đệ tử đang trong thời kì học đồ vào thâm sơn hái thuốc. Bởi lẽ, võ lực của các đệ tử học đồ còn quá yếu, trình độ chưa đạt đến võ giả tam lưu.
Trong thâm sơn tương đối nguy hiểm, có nhiều mãnh thú rắn độc. Những giống mãnh thú như sói trưởng thành có sức lực ngang với võ giả tam lưu. Đệ tử học đồ một khi gặp phải đám sói đói thì khả năng chống lại không có bao nhiêu, rất dễ xảy ra chuyện không may.
Hơn nữa, núi non hùng vỹ khó leo, lại dễ lạc mất phương hướng. Người đã vào thâm sơn, có thể không tìm được đường ra.
Chỉ khi đạt đến trình độ “dược tượng” hoặc đã là võ giả tam lưu, thực lực ở mọi phương diện đều cao, mới được phép vào thâm sơn cùng cốc hái thuốc.
Muốn vào thâm sơn, y chỉ có thể nói dối sư phụ, lấy lí do trong nhà có việc gấp phải về một chuyến.
Lý Khôi dược sư có chút không vui. Nhưng ông nghĩ đến Tô Trần là người thôn Chu, cách huyện thành Cô Tô khá xa, nên vẫn cho phép y nghỉ ba ngày; hơn nữa còn dặn y sớm trở về để không chậm trễ việc tu luyện võ đạo và học tập dược thuật.
Tô Trần âm thầm chuẩn bị một cái gùi hái thuốc và hành lý, vội vàng rời khỏi Dược Vương Sơn Trang, đi đến dãy núi Khung Lung(3) cách phía Tây huyện Cô Tô mấy mươi dặm để tìm Kim Hoàn Xà.
--------------------------------------
Chú thích của nhóm dịch:
(1) Về “lục thức”: Theo quan điểm của Phật gia và Đạo gia, người có lục căn là nhãn, nhĩ, tị, thiệt, thân, ý (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý). Lục căn đối với lục trần là sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Lục thức là “mối dây” nối giữa lục căn với lục trần, có thể hiểu nôm na là sáu giác quan của con người.
(2) “Đại địa hồi sinh” (nguyên văn hán Việt: đại địa phục tô): chỉ thời khắc chuyển mùa, đông qua xuân đến, tuyết trên mặt đất đã tan chảy và cây cỏ hồi sinh, mặt đất bấy giờ lại bừng bừng sức sống.
(3) Núi Khung Lung (cũng có người gọi Khung Long): là vùng núi cao nhất Tô Châu (tỉnh Giang Tô, Trung Quốc), chớ nhầm với dãy Côn Lôn nằm về phía Tây Bắc của Trung Quốc.