Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 1: Khởi đầu từ hôn thất bại



Vương triều Đại Càn.

Kinh thành, Thẩm gia.

“Từ hiền chất, lão phu nhất định sẽ khuyên bảo tốt Ấu Di, gả cho ngươi là vinh hạnh của nàng.”

Bên trong căn phòng rộng lớn, giọng nói khàn khàn của Thẩm Cát lộ vài phần cung kính. Nói xong, nếp nhăn trên trán lão càng sâu hơn, rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Một người khoác áo choàng trắng lộng lẫy, người đó đứng chắp tay sau lưng, ngơ ngác nhìn bức tranh thủy mặc trên tường.

“Hiền chất, đứa nhỏ này về sau liền giao cho ngươi.”

Thẩm Cát trịnh trọng nói.

“A…”

Người khoác áo choàng trắng khẽ cười nhẹ, hắn chậm rãi quay người, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thẩm ngự sử, lệnh ái của ngươi, ta không với tới nổi.”

Người đàn ông khoảng chừng hai mươi, làn da trắng như sứ, hai mắt đen như mực, các đường nét trên khuôn mặt tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ. Mặc dù hắn vô cùng tuấn tú nhưng lại lạnh lùng đến quỷ dị, giống y hệt một con rắn độc, nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình không dám nhìn thẳng.

Thẩm Cát nghe vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ nịnh nọt: “Sao có thể nói như vậy? Hiền chất tài giỏi hơn người, dung mạo ở kinh thành thì đứng số một số hai, đứa nhỏ này có thể gả cho ngươi, đó là phúc khí tu được mười kiếp của nó!”

Lời nói ra thì nịnh nọt nhưng trong lòng lão lại phẫn hận vô cùng.

Ta nhổ vào!

Từ Bắc Vọng, cái tên hoàn khố đệ tử (*) này, xấu đến mức chảy mủ, thanh danh thối không ngửi được, chỉ có mỗi một túi da đẹp đẽ.

(*)Ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.

Nếu Đại Càn lấy sức mạnh làm trọng, ngươi ngay cả tư cách đoạt được hạng cuối của bảng xếp hạng Thanh Vân cũng không có!

Còn Ấu Di nhà ta thì sao?

Mỹ mạo như tiên, tư chất thông minh, thông thạo cầm kỳ thi họa, thiên phú võ nghệ tuyệt đỉnh. Năm mười tám tuổi, nàng xếp thứ 21 trên bảng xếp hạng Thanh Vân!

Lẽ ra, nàng có thể gả cho thiên chi kiêu tử (3), sống một đời hạnh phúc đằm thắm, ai ngờ lại bị ngươi nhớ thương.

(3) Đứa con kiêu ngạo của trời, những người tài giỏi.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào ông lão mấy giây, nói thẳng: “Ta là tới để từ hôn.”

Hả!

Trên mặt Thẩm Cát đầy kinh ngạc. Ông chưa từng nghĩ tới, loại người xấu xa háo sắc như hắn sẽ buông tha cho Ấu Di?

Quá hoang đường rồi!

Chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt, muốn tạo ấn tượng tốt với lão?

“Lập tức từ hôn!”

m thanh của Từ Bắc Vọng sắc như dao.

Trong phút chốc, khuôn mặt già nua của Thẩm Cát trắng như tờ giấy, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.

“Từ hôn?”

Lão nuốt ngụm nước bọt, cơ thể căng cứng.

Từ Bắc Vọng ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Con gái ngươi đã có người trong lòng, ta từ trước tới nay chưa từng làm chuyện cầm gậy đánh uyên ương.”

Nói xong, hắn sắc mặt bình tĩnh rời đi.

“Đừng!”

Tiếng thét chói tai khiến Từ Bắc Vọng dừng lại.

Sống lưng Thẩm Cát ớn lạnh, gần như nghẹn nào cầu xin: “Chỉ xin hiền chất thu hồi lại lời từ hôn, đây là hôn sự do Quý phi nương nương định ra.”

Nhắc đến hai chữ “Quý phi”, thân thể lão khẽ run rẩy, dường như cảm nhận được sự áp chế mạnh mẽ. Người phụ nữ đó lòng dạ rắn rết, ngoan độc ác nghiệt, giết người không chớp mắt!

Bất cứ kẻ nào dám làm trái ý nàng ta sẽ bị diệt môn, không ít quan viên triều đình, môn phái giang hồ bị nàng ta hại cho tan cửa nát nhà.

Từ Bắc Vọng nheo mắt, che giấu tia bất đắc dĩ nơi đáy mắt.

Hắn im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Ta sẽ thử giải trừ hôn ước trước.”

Thẩm Cát nhếch mép muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài. Chuyện mà người phụ nữ kia đã quyết định, không ai có tư cách làm nàng thay đổi.

Thẩm Cát vuốt lại cảm xúc khủng hoảng của mình, cân nhắc lời lẽ một chút rồi mở miệng: “Hiền chất, chúng ta vẫn nên cố gắng tiến hành hôn lễ, cứ đổi ý quanh co sẽ làm Quý phi nương nương khó chịu.”

“Ngươi yên tâm, lão phu bảo đảm với ngươi, Ấu Di tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn.”

Nghe thấy giọng điệu cam chịu của lão, Từ Bắc Vọng không ở lại thêm nữa, quay đầu chậm rãi rời đi.

Trên hành lang, có một thiếu nữ vóc dáng yểu điệu, dụng mạo tuyệt đẹp đang đứng. Nước da của nàng trắng nõn tinh tế, như thể là người từ trong tranh bước ra, chỉ có đôi mắt đỏ bừng sưng lên, giống như vừa mới khóc.

Nàng nhìn chăm chú người đàn ông tuấn tú đang bước đến đối diện, trong mắt hiện lên tia chán ghét và oán hận không dễ thấy.

Tuy nhiên, Thẩm Ấu Di không phải là người tầm thường, nàng lập tức lấy lại bình tĩnh, hành lễ một cái: “Gặp qua Từ công tử.”

Hành lang một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân vang lên đều đều.

Hai người lướt qua, Từ Bắc Vọng từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng một cái. Không có một chút ham muốn hèn mọn nào, hoàn toàn là hờ hững và xa cách!

Nhìn theo bóng lưng ma đầu rời đi, một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của Thẩm Ấu Di, nàng nhỏ giọng nức nở: “Xin lỗi, Diệp lang.”

“Thân thể vốn dĩ muốn giữ lại cho ngươi, nhưng đành phải đánh đổi với hàng trăm sinh mạng của Thẩm gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.