Khói đàn hương lượn lờ khắp đại điện, Thiêu Hậu đế quốc tựa người vào bàn để xử lý chính vụ, bên cạnh bà ta còn có một nữ tử cao gầy đang đứng chờ hầu hạ.
Vị nữ tử kia ước chừng ngoài ba mươi, tướng mạo nàng ta có chút thanh lệ, trên trán có một ấn ký hoa mai, chính là ti trưởng của Mai Hoa Ti, Lý Uyển Dung.
“Uyển Dung, Lại bộ đã chốt danh sách được chọn, ngươi đã xem chưa?”
Vũ Chiếu không ngẩng đầu.
Lý Uyển Dung ừ một tiếng, cung kính nói: “Thần sẽ điều tra kỹ càng.”
Nhưng vào lúc này, một cung tỳ gấp rút đi vào trong điện, nàng ta quỳ phục trên mặt đất, sau đó cẩn thận từng li từng tí bẩm báo: “Thiên Hậu, Từ Bắc Vọng của Lục Phiến Môn cầu kiến.”
Bàn tay phê chữa tấu chương dừng lại giữa đường, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Bên trong khu đại điện vàng son lộng lẫy này, ngay cả một chút thanh âm cũng không có.
Sau khi nghe được cái tên đó, đôi mắt phượng của Vũ Chiếu tóe lên một tia sát cơ. Bà ta không thèm giấu giếm cơn phẫn nộ trong lòng, chỉ hận không thể ăn thịt hắn!
Kẻ đó đã khiến bà mất hết uy nghiêm lần này sang lần khác, gương mặt tuấn mỹ đó khiến lòng thù hận tràn ngập của bà dần dần sôi trào.
Lý Uyển Dung hơi cúi đầu, trong lòng cũng cực kì ngạc nhiên.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
“Tuyên!”
Người ngồi bên ngự án truyền ra âm thanh lạnh lùng.
Hai chân cung tỳ run run rẩy rẩy, cuống quít đứng dậy để đi truyền triệu.
Một lát sau, một vị nam tử áo trắng cầm xiềng xích đi vào trong đại điện, hắn hơi khom người riìu nói:
“Vi thần ra mắt Thiên Hậu nương nương.”
Vũ Chiếu cùng Lý Uyển Dung đồng thời đưa mắt nhìn về phía vòng xoáy màu đen, đây rõ ràng là hơi thở của tà ma.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Một chuồng giam màu đen có chu vi hai trượng hiện ra trên sàn nhà bạch ngọc.
Lý Uyển Dung trầm giọng nói: “Bỏ vào.”
Từ Bắc Vọng rất thuận theo, đặt tà ma vào trong lồng.
Sương mù màu đen dày đặc kia dần dần ngưng tụ thân thể, chậm rãi hoá thành một thiếu nữ mười tám đôi mươi xinh đẹp mị hoặc.
Thiếu nữ giãy dụa không ngừng, điên cuồng va chạm vào lồng giam.
“Ý gì?”
Vũ Chiếu lạnh lẽo nhìn kẻ ác.
Từ Bắc Vọng kính cẩn lễ phép báo cáo: “Nương nương, vi thần chấp hành nhiệm vụ và bắt được Mị Ma này.”
Vũ Chiếu dường như một khắc cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này, bà phất tay áo tức giận mắng: “Đến chỗ Lục chỉ huy sứ mà đòi thưởng.”
Từ Bắc Vọng không hề biến sắc, gằn từng chữ: “Mị Ma này liên quan đến Triệu vương điện hạ.”
Oanh!
m thanh nhẹ nhàng giống như tảng đá lớn rơi vào đáy hồ, gây ra sóng to gió lớn nơi đại điện lộng lẫy này!
Vũ Chiếu bỗng nhiên đứng bật dậy, sắc mặt khó nén được rung động.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu là hai chữ “hoang đường”.
Cho dù Cơ Vô Đạo ngu xuẩn hơn nữa, cũng không thể vượt qua điểm mấu chốt của vương triều Đại Càn.
Đường đường là hoàng trưởng tử, sao lại có liên hệ với Mị Ma?
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không có bất kỳ gợn sóng nào, hắn bình tĩnh nói: “Vi thần không dám tiết lộ ra bên ngoài, nên đành mạo muội đến đây để báo cáo với Thiên Hậu.”
Bầu không khí nơi đại điện hoàn toàn tĩnh mịch, giống như một khu mộ âm trầm.
Lý Uyển Dung có chút ngẩn ngơ một lúc, sau đó nhìn chòng chọc tên nam tử áo trắng trước mắt, xương sống lưng chợt phát lạnh.
Cho dù thực lực hai bên cách xa rất nhiều, nhưng nàng không nhịn được mà sinh ra cảm xúc e ngại.