Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 110



Từ Bắc Vọng nặng nề gật đầu, trong lòng còn suy nghĩ thêm.

Chẳng lẽ nương nương có tâm sự gì trong lòng, không thể quên được?

Ông!

Đệ Ngũ Cẩm Sương phẩy nhẹ tay áo, một phi thuyền hình thoi màu tím lơ lửng ở hư không, không kiên nhẫn nói: “Cút ngay lập tức!”

Từ Bắc Vọng không để ý lạnh lẽo quanh người, mặt dạn mày dày hỏi: “Nương nương, nếu nhiệm vụ hoàn thành mĩ mãn, liệu ngài có thưởng cho ta hay không?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương âm thầm đánh giá Từ Bắc Vọng, giống như muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, sau đó nàng khẽ gật đầu.

Sắc mặt Từ Bắc Vọng bình thản như cũ, nhưng đáy mắt lại lộ ra một tia mừng thầm không dễ dàng phát hiện.

Lục vĩ yêu hồ, dù ta lên núi đao xuống biển lửa cũng phải bắt được ngươi!

Đến lúc đó, ta mới có thể tự mình đan tất đen để Lão Đại đeo vào chân.

Dù sao việc tu luyện của hắn phần lớn đều nhờ vào việc chặn cướp cơ duyên, cho nên rất thừa thãi thời gian.

“Ngươi đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của bản cung ư?”

m thanh lạnh lùng truyền đến một lần nữa.

“Nương nương, gia vị làm đồ ăn gia vị đều để ở phòng bếp.”

Vừa nói xong, Từ Bắc Vọng rót chân khí vào vào phi thuyền rồi lao đi, tạo thành một đường cong màu tím trên không trung.

Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng tại chỗ, khẽ nhăn mày.

Phế vật, ngươi đã dạy bản cung nêm nếm kiểu gì chưa!

….

….

Từ Bắc Vọng lúc đầu cũng không hiểu rõ cách sử dụng phi thuyền, cho nên đường bay của nó lúc thấp lúc cao, cực kỳ không ổn định.

Nhưng lúc bay ra khỏi kinh thành, hắn đã làm quen thành công.

Tốc độ bảy trăm bước, tâm tình tự do tự tại.

Mặc dù Từ Bắc Vọng đã đắc tội với Vũ gia và Cơ gia, thậm chí còn có chút ân oán với Khổng gia, tình thế bốn phía đều là địch, nhưng hắn ngược lại không hề lo lắng những thế lực đó chó cùng rứt giậu, được ăn cả ngã về không.

Nói cho cùng, sức uy hiếp của Lão Đại quá mạnh, ai lại không kiêng kị cho được?

Bởi vì các đạo giáo này còn phải cân nhắc đến sự tồn vong của cả gia tộc, cho nên bọn hắn sẽ không để cừu hận che mờ hai mắt.

“Ta muốn đuổi theo bước chân của ngươi.”

Ánh mắt Từ Bắc Vọng xa xăm, than thở một tiếng.

...

...

Ánh sáng đan chéo ngưng tụ, hình thành một vòng sáng trắng loá, gần như bao phủ khắp đầm lầy.

Một cánh cửa bằng đồng thô ẩn hiện nơi sâu thẳm bên trong đầm lầy mơ hồ nhìn thấy, ngoài ra còn có mấy cỗ thi thể đẫm máu đang nằm ngang ngoài cửa.

Nam tử áo trắng chậm rãi đáp xuống, toàn thân hắn ta tuôn ra chân khí mênh mông.

Ông!

Chén Trấn Tà nhanh chóng phóng to, sau đó trôi nổi giữa giữa không trung rồi che khuất bầu trời.

Ông!

Nghiên mực lao ra, hình thành một lồng giam hư ảo.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, nam tử áo bào trắng nhàn nhã đi bộ qua qua lại lại.

Hắn vốn đang bay trên cao thì bị hào quang lan tràn trong khu vực này hấp dẫn. Xét theo trận văn vờn quanh nơi này, đây có lẽ là một động phủ.

Nơi nào có cơ duyên, nơi đó có bóng dáng của Từ Bắc Vọng ta.

Từ Bắc Vọng phát hiện thấy từng sợi khí tức dập dờn, chắc là các võ giả còn đang chém giết đoạt bảo ở bên trong.

Hắn lười chứng kiến mấy cảnh tượng máu me đó, còn không bằng ngồi mát ăn bát vàng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, bầu trời chạng vạng tối.

Một đại hán khôi ngô xuất hiện ở cửa đồng, một tay cầm trường kích, một tay nắm thiết chùy, khuôn mặt dữ tợn còn loang lổ vết máu, bộ dáng cực kì đáng sợ.

“Ha ha ha, một đám ngu xuẩn, lại còn...”

Tiếng cười kiêu ngạo đột nhiên im bặt, đại hán rùng mình như gặp phải đại dịch.

Áo bào trắng như tuyết đứng chắp tay ở phía trước, tóc dài xõa vai nửa đen nửa trắng cực kì quỷ dị, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười mỉm thản nhiên.

Oanh!

Đại hán khôi ngô khó nén khỏi sự rung động, vô ý thức lùi về động phủ.

Bộ dáng trước mắt này...

Đây là Từ ác liêu không ai bì nổi, danh chấn Cửu Châu!

“Dừng lại.”

Nam tử áo trắng chậm rãi đến, tùy ý mở miệng: “Ngươi đã tìm được bảo bối gì thế? Cho ta mở mang tầm mắt đi.”

Thân thể đại hán cứng ngắc, hai cánh tay nắm chặt vũ khí, giọng nói khàn khàn: “Từ công tử, ngài là thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm ở Cửu Châu, hẳn là sẽ không làm ra chuyện ác như giết người đoạt bảo chứ?”

Từ Bắc Vọng không tỏ rõ ý kiến.

“Giết người? Mặc dù ta rất nhẫn tâm, cũng không tàn nhẫn đến mức này.”

Ngữ khí hắn hời hợt, sau đó sắc mặt lạnh dần: “Muốn ta lặp lại lần thứ hai ư?”

Đại hán ngẩng đầu nhìn chiếc chén lớn trên hư không, ánh mắt cực kì không cam lòng.

Từ ác liêu có thể trấn áp trủng hổ của Vũ gia chỉ bằng một chiêu, lục phẩm như hắn không thể đánh thắng hắn. Hơn nữa, khí tức từ pháp bảo kia rất khủng bố, nếu hắn liều mình phản kháng, sợ là sẽ trực tiếp chết tươi.

Đáng hận!

Ầm!

Đại hán lấy một miếng vải đen có phù văn vờn quanh từ túi Càn Khôn.

Huyền giai?

Ánh mắt Từ Bắc Vọng bắn ra sát ý, lạnh giọng nói: “Lấy ra từng thứ một.”

Cơ bắp của đại hán căng cứng lại, tức sùi bọt mép.

Kẻ ác này nói chuyện, làm nhục người khác quá mức!

Thật sự ương ngạnh ngang ngược, muốn làm gì thì làm!

“Ngươi hành sự việc thì nên để lại cho mình một đường lui, để về sau còn có lối chuyển mình!”

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi.

Từ Bắc Vọng nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi.”

Oanh!

Trong chốc lát, khí huyết mênh mông ngưng tụ, huyết sát cuồn cuộn.

Đại hán bị dọa lạnh buốt cả tay chân, hoảng hốt lấy đồ từ túi Càn Khôn ra.

Từ Bắc Vọng lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt dừng lại ở trên một bản bí tịch Địa giai hạ phẩm.

Vèo!

Một tay dò tới, thu vào nhẫn trữ vật.

“Huynh đài, nếu tại hạ có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi.”

Từ Bắc Vọng mỉm cười, thanh âm ôn nhuận thân cận.

Sắc mặt đại hán trở nên âm trầm ảm đạm.

Trên đời này chưa có người nào bị tát một bạt tai, sau đó còn có thể cười nói không có việc gì.

Chuyến đi động phủ này của hắn xem như đã dâng tặng bảo vật không công cho Từ ác liêu!

“Hừ!”

Hắn ta chỉ hừ lên một tiếng bực bội để trút hết bất mãn, thu lại những vật khác, nắm chặt túi Càn Khôn rời đi.

Từ Bắc Vọng tiếp tục đứng vào vị trí, chờ đợi cơ duyên tiếp theo.

Người có thể mở động phủ tu hành, khi còn sống có lẽ là cường giả Tông Sư trở lên.

Cho nên, bảo vật trong động phủ nhất định không chỉ có một món Địa giai hạ phẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.