Trong mắt bọn họ, Từ công tử phát ra hào quang vô tận, hắn chính là mặt trời huy hoàng đang chậm rãi quật khởi tại đại lục Cửu Châu!
Thực lực của Từ công tử không giống với một vài người chỉ biết khoác lác, chiến tích huy hoàng đã chứng minh cho sức mạnh tự thân của hắn ta.
Khương Vô Kỵ, thiên kiêu đứng đầu bảng Thanh Vân, người được vinh danh là thần thoại của thế hệ trẻ tuổi, hắn ta không mạnh sao?
Kết quả thế nào?
Sợ đến mức không dám đứng ra ứng chiến!
Tên chủng hổ của Vũ gia thì càng không cần phải nhắc đến, hắn ta ỷ vào Phạm Thiên Chiến Thể để gây hấn với Từ công tử, nhưng sau đó lại bị đánh cho ra bã, xém chút nữa là bỏ mạng.
“Hắn ta biết cách khoe khoang thật đấy! Đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm của mọi người đến đó!”
Nhan Giới bĩu môi son, ngữ khí chua lè chua lét.
Hắn của trước kia chỉ là bộ khoái cấp bốn vô danh tiểu tốt của Lục Phiến Môn, mà hiện giờ lại vang danh khắp đại lục Cửu Châu.
Một kẻ cam lòng ẩn nấp lâu như vậy, chứng tỏ lòng dạ mưu lược sâu không thấy đáy.
Từ Bắc Vọng thu phi thuyền vào trong nhẫn trữ vật, sau đó phất tà áo trắng chậm rãi đi đến, bình tĩnh mở miệng: “Tiếp theo đây, ta có lẽ phải giáo huấn ngươi một chút, để ngươi hiểu rõ có một vài lời nói không thể nói bậy bạ.”
Hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Trần Vô Song, ánh mắt của hắn khiến người ta không rét mà run.
Vô số võ giả nghe thấy vậy vội chạy đến, con đường lộ dài rộng như thế này lại có thể giữ vững sự tĩnh mịch như cũ.
Mọi người đều sôi trào nhiệt huyết trong thầm lặng, đáy mắt lộ ra vẻ hưng phấn không thể che giấu.
Cái gì là cường thế?
Từ công tử đã diễn giải sự cường thế khó ai bị kịp một cách tinh tế đến cùng cực.
Ngươi dám nói Từ công tử chỉ tầm thường bậc trung, thậm chí còn dùng ngữ khí bất kính để giễu cợt, vậy thì đành phải chịu cảnh bị hắn trấn áp thôi!
Chính chủ đã hiện thân, Diêm Vương nên xử trí như thế nào đây?
Bọn họ nhìn không ra Trần Vô Song sợ hãi bao nhiêu phần, nhưng vầng trán của hắn đã tứa mồ hôi lạnh.
Đúng thật là cái miệng hại cái thân nha!
Bây giờ làm sao để rút lui đây?
Mê Ly Chi Vực thuộc địa phận Vân Châu, Trần Vô Song là đệ tử chân truyền của Tứ Lôi Kiếm Tông danh chấn Vân Châu. Nếu như hắn chỉ thủ mà không chiến, thì đồng nghĩa với việc tông môn sẽ trở thành trò cười trong mắt thiên hạ, thậm chí còn liên luỵ đến các võ giả ở Vân Châu.
Hắn ta chỉ có thể căng da đầu ra cho người ta mài giũa, tốt nhất là dừng lại vào ngay lúc bất phân thắng bại.
“Bắt đầu đi.”
Biểu cảm Từ Bắc Vọng lãnh đạm không gợn sóng, ngữ khí vô cùng tuỳ ý tự nhiên.
Mục đích của hắn cũng không phải giáo huấn cái tên này, hắn đang cố ý quậy ra một màn khí thế ngút trời, đánh động đến lục vĩ yêu hồ đang không rõ tung tích nơi đâu.
Mau tới đây nha, ta đang ở đây này.
Trần Vô Sâu hít sâu một hơi, gạt bỏ cảm xúc dư thừa, đáy mắt ánh lên chiến ý hừng hừng thiêu đốt.
Quần chúng nín thở ngưng thần, tỉ mỉ theo dõi trận chiến này.
Mặc dù bọn họ có chút hoài nghi thực lực của Diêm Vương có vài phần là khoác lác, nhưng thân phận đệ tử chân truyền Tứ Lôi Kiếm Tông không thể làm giả được.
Theo lẽ đương nhiên, kiếm thuật của tên này nhất định đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hoá.
Ầm đùng đùng!
Hư không phát ra âm vang chấn động cực mạnh, vô số võ sĩ kinh hãi.
Trần Vô Song chầm chậm nhắm mắt, môi dán lên trên miệng kèn.
Trời đất thoáng chốc tĩnh lặng.
Sau một cái chớp mắt, âm thanh to rõ cao vút vang vọng tứ phía, mặt đất bắt đầu xuất hiện vết nứt!
“Ô ô ô---“
“Ô ô ô ô ô ô—“
Mọi người tê hết da đầu, da gà nổi lên khắp người, đầu óc giống như bị bổ ra làm đôi.
Mũi Trần Vô Song đỏ bừng, má phập phồng, ra sức thổi.
Tiếng kèn Xô Na ngân vang âm sắc xuyên thấu trời cao, không khí chấn động không ngừng.
Từng con chim lần lượt bị thối rữa, chúng chăm chú nhìn nhau, sau đó dùng những cách khác nhau để tạm biệt thế giới.
“Ô-”
Âm lượng tăng thêm lần nữa, tựa như sấm rền vang dội, một cột lốc xoáy âm khí kéo đến, khiến khung cảnh nơi đây khoác lên một vẻ hiu quạnh ảm đạm.
Bỗng nhiên!
Cảnh tượng thay đổi!
Mưa phùn mù sương bao phủ, tiền giấy trắng bay phất phới trong không trung, phướn chiêu hồn cũng dao động qua lại.
Con đường lộ rơi vào tình cảnh thống khổ, kèn Xô Na phát ra âm thanh dài thê lương: “Hồn này, quay về…”