Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 115: Thiên kiêu hội tụ



Nương theo tiếng kèn Xô Na, quan tài di chuyển về phía nam tử áo trắng.

Đám người hóng chuyện không khỏi dựng tóc gáy, suýt chút nữa tưởng rằng đó là đầu thất của chính mình, vội vàng dùng khí bảo phòng ngự để che hai bên lỗ tai của mình lại.

Mà võ giả tu vi thấp đều ướt nhòe mắt, hai chân như nhũn ra, cảm nhận hơi thở chết chóc một cách rõ rệt, lại có chút kích động muốn nằm vào quan tài.

Giữa sân, ánh mắt áo bào trắng hơi quái dị, rồi chợt vô cùng bình tĩnh lấy cổ cầm ra, ngón tay khẽ vuốt dây đàn.

Tranh!

Tranh tranh tranh-

Những nốt nhạc uyển chuyển tạo thành một bức tường, ngăn cách luồng âm khí ghê người kia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Vô Song không khỏi hoảng sợ.

“Huhuhuhuhuuhu-”

Tiết tấu kèn Xô Na đột ngột tăng lên, Trần Vô Song thổi đến mức khuôn mặt đỏ như quả cà chua, thân thể gập lên gập xuống như thể đang nhảy múa.

Tốc độ của quan tài màu đỏ đột nhiên tăng nhanh, tử khí từ hầm mộ phủ bụi đột nhiên tràn ra ngoài.

Nắp quan tài mở ra rồi!

Mấy đôi tay muốn túm lấy tên nam tử áo trắng, hình như định tóm hắn vào trong quan tài.

Ầm ầm!

Sau lưng nam tử áo trắng phóng ra biển máu ngập trười, tản ra sát khí sát phạt.

Tia máu quỷ dị tụ thành một chưởng, mnag theo uy áp thiên thạch diệt thế mà rơi xuống.

Rắc rắc!

Quan tài xuất hiện những vết nứt, mấy đôi tay cũng dần vỡ vụn.

Đám người không khỏi lạnh run, trong lòng vô cùng rúng động!

“Rống-”

Một tiếng rống to, một con thú lớn ngao du trong biển máu đầy trời, hơi thở của nó tràn ngập uy thế hủy diệt, Đào Ngột giáng lâm!

Oanh!

Chưởng máu đập nát cỗ quan tài màu đỏ.

Tiếng kèn Xô Na dừng lại.

“Ta… Ta nhận thua…”

Trần Vô Song nằm sõng soài trên đất, nhổ ra một búng máu, sau đó rống lên những thanh âm sắc nhọn.

Màn sương máu dần dần tiêu tan, tiếng kèn Xô Na tắt hẳn, tiền giấy và cỗ quan tài cũng biến mất.

Đám người lặng ngắt như tờ.

Tất cả võ giả có mặt ở đường lộ chẳng nói nên lời, cho đến giờ, con tim trong lồng ngực vẫn đập thình thịch không ngừng.

Danh bất hư truyền, Từ công tử quá khủng bố!

Hắn ta mạnh đến mức khiến cho các thiên kiêu cùng thế hệ phải tuyệt vọng!

Nếu hai chưởng kia họ đánh trực diện nhau, e rằng kết cục sẽ là hồn phi phách tán!

Tiếng kèn Xô Na của Diêm Vương đã mạnh đến nỗi làm cho người ngoài hít thở không thông, nhưng giờ vẫn phải khuất phục quy hàng trước Từ ác liêu.

Sau trận chiến này, dáng vẻ cường thế vô song của Từ công tử xem như đã hoàn toàn khắc sâu trong lòng mỗi người.

Ánh mắt của đám thiên kiêu ẩn nấp ở Trường Nhai thật phức tạp, ẩn giấu cả sự kinh sợ.

Người có tên, cây có bóng, đây có lẽ là nguyên nhân Từ ác liêu trở thành tâm phúc của Đệ Ngũ Ma Đầu.

“Đa… Đa tạ Từ công tử bao dung nhân hậu.”

Trần Vô Song sõng soài trên đất, vội vã ăn đan dược chữa thương. Trong lời nói của hắn không có câu nào oán hận giận dữ, chỉ có cảm xúc may mắn vì còn sống.

Nếu Từ Bắc Vọng không thu về một chưởng vừa rồi, hắn sợ rằng xương cốt của mình sẽ bị vỡ vụn, kinh mạch cũng bị đứt gãy.

Chuyện ngày hôm nay coi như do hắn gieo gió gặt bão, phải trả giá đắt vì cái miệng thối.

Từ Bắc Vọng gật gù, biểu cảm vẫn vân đạm phong khinh. Kì thật, nội tâm của hắn vô cùng chấn động, quả nhiên hắn không thể khinh thường đám thiên kiêu ẩn thế này.

Nếu không dựa vào cổ cầm Thiên giai ngăn cản phần lớn công kích, Từ Bắc Vọng không thể thi triển chiêu thức thoải mái như vậy, thậm chí còn có khả năng bị thương trong lúc ác chiến

Bầu không khí âm trầm đến cực hạn, mọi người đồng loạt nhìn Trần Vô Song, ánh mắt cũng không hề có một tia khinh miệt.

Bại trận trước Từ công tử cũng không mất mặt tí nào.

Ít nhất thì Trần Vô Song còn thi triển được hai chiêu, không giống như chủng hổ Vũ gia đã phải quỳ xuống run rẩy chỉ sau một chiêu.

Tiếng kèn Xô Na khủng bố kì quặng, đám thiên kiêu trên bảng Thanh Vân cũng không có mấy người có thể cản lại được, Diêm Vương cũng coi như chứng minh thực lực của mình.

Bảo sao biệt hiệu của Trần Vô Song là Diêm Vương, bí pháp của hắn cũng xúi quẩy chết chóc quá rồi!

Một số võ giả lau nước mắt, vừa nãy suýt thì đã đi chết rồi.

Lúc này, một giọng nói cung kính vang lên.

“Từ công tử, ta có thể đi theo ngươi không?”

Trần Vô Song khôi phục tinh thần, sau đó trịnh trọng chắp hai tay thành quyền.

Hoắc!

Mọi người có mặt ở đường lộ lại chấn động một lần nữa.

Cúi đầu xưng thần, đánh không lại liền xin đi theo?

Tốt xấu gì thì Trần Vô Song cũng là đệ tử chân truyền của tông môn lớn nhất Vân Châu, hắn cứ vậy mà quy hàng Từ công tử sao?

Hắn thật sự tâm phục khẩu phục, muốn trở thành tuỳ tùng phụ trợ cho nam tử áo trắng trên con đường đi đến đỉnh cao hắn ư?

Nghe vậy, Từ Bắc Vọng chỉ biết lắc đầu cười khẽ.

Mục tiêu lần này của hắn là yêu hồ sáu đuôi, hắn cũng không muốn dừng chân ở Mê Ly Chi Vực quá lâu.

Ánh mắt của Trần Vô Song cực kì không cam tâm, vẫn cố gắng nói: “Từ công tử, nếu như ngươi cố tình từ chối, ta cũng không cưỡng cầu.”

“Ta lui, lần này thoái lui, sẽ thoái lui cả một đời!!!”

Ngươi đang ăn vạ sao? Từ Bắc Vọng âm thầm suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.