Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 120: Xin cô nương yên tâm, ta sẽ nhìn chằm chằm hắn!



Là muội muội, Cơ Minh Nguyệt luôn muốn tiêu diệt những kẻ đã gây ra tai họa đó!

Lần này, cơ hội ngàn năm có một của hắn đã đến!

Sau một thời gian dài, bề mặt hồ lô không có bất kỳ động tĩnh nào.

Tay chân Tiêu Phàm có chút lóng ngóng, sau đó cẩn thận từng li từng tí viết một dòng: “Cơ cô nương, việc tu luyện của ngươi gần đây thế nào? Có gặp phải vấn đề phiền phức gì không?”

Sau một thời gian dài, sự chờ đợi trở nên vô nghĩa.

Tiêu Phàm đưa tay gãi gãi đầu, lòng hơi hoang mang, tự hỏi có phải mình đã nói dài dòng quá rồi không?

Dù sao người ta cũng đồn rằng Cơ Minh Nguyệt có tính cách lạnh lùng, vô cùng kiêu ngạo, hiếm có nam tử nào ở đại lục Cửu Châu lọt vào mắt xanh của nàng.

Tiêu Phàm suy nghĩ một lúc, tốt nhất là nên đi thẳng vào vấn đề, vì vậy hắn viết: “Cơ cô nương! Ta đã gặp Từ ác liêu.”

Ầm ầm!

Mặt hồ lô lập tức tỏa ra ánh sáng và hiện ra ba chữ: “Hắn ta ở đâu?”

Tiêu Phàm mỉm cười, liền viết: “Từ ác liêu đang ở Mê Ly Chi Vực, ta đã sử dụng một mẹo nhỏ để tiếp cận hắn.”

Bên kia rơi vào trầm mặc trong vài nhịp.

“Được rồi, ta sẽ đến ngay.”

Cơ Minh Nguyệt chắc chắn đang tới đây…

Tiêu Phàm vui mừng khôn xiết, hắn vội vàng viết: “Ta có nhiệm vụ diệt trừ những kẻ ác. Thánh địa Đại Diễn của ta có mối hận với Đệ Ngũ Ma Đầu, ta sẽ nhân cơ hội lần này giết chết tên khốn kiếp kia.”

“Cơ cô nương, ta sẽ nhìn hắn chằm chằm, đến lúc đó giúp ngươi một tay.”

Lời nói của hắn thực sự cũng có ý ám chỉ bối cảnh hùng hậu của bản thân.

Đâu phải loại chó mèo nào cũng có thể khiến Cơ Minh Nguyệt để vào mắt?

Nàng chính là thánh nữ cung Lạc Hà, công chúa của đế quốc!

Chỉ có người của thánh địa Đại Diễn, mới có thể cùng sánh bước bên nàng.

“Tên của ngươi là gì?”

“Tiêu Phàm”

Một lúc sau.

“Cảm ơn ngươi, sau khi giết Từ ác liêu để trả thù cho hoàng huynh, ta nhất định sẽ báo đáp lòng tốt của ngươi.”

Tiêu Phàm trong tiềm thức lắc lắc đầu, bận rộn viết: “Không cần đâu, Từ ác liêu và Đệ Ngũ Ma Đầu đã làm rất nhiều điều xấu xa. Chỉ cần là nhân sĩ chính phái thì cũng sẽ trừng phạt chúng. Đó cũng là công việc của ta.”

“Ta rất vui khi có thể quen biết Cơ cô nương.”

Mặt hồ lô lập tức yên lặng.

Tiêu Phàm thay đổi tư thế tiếp tục ngồi chờ đợi, nhưng một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn chủ động nói tiếp: “Cơ cô nương! Ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ rồi, chờ hắn tiến vào cổ thành. Hai chúng ta, một người đón phía trước, một người chặn phía sau. Từ ác liêu dù có mọc thêm cánh cũng sẽ không thể nào thoát được!”

Lúc này mặt hồ lô liền nổi bật lên hai chữ.

“Chờ ta.”

“Ta sẽ chờ nàng…”

Khuôn mặt nghiêm nghị của Tiêu Phàm nở một nụ cười tự tin.

Bụp!

Bụp, bụp!

Một trận bạo phát trong cơ thể, hắn không thể trấn áp thực lực nữa, chân khí Lục phẩm đỉnh phong bộc phát mạnh mẽ.

“Từ ác liêu ơi Từ ác liêu, tuy rằng giữa chúng ta không có thù hận. Nhưng ta được định sẵn là người dẫn đầu trong thế hệ này, ngươi chính là trở ngại đầu tiên cần loại bỏ.”

“Nếu ngay cả Cơ cô nương cũng không đánh được ngươi, thì ta sẽ đích thân xuất thủ, đến lúc đó, không những có thể giết ngươi mà còn có thể làm cho nàng ấy kinh động.”

Tiêu Phàm tự lẩm bẩm một mình. Sau đó, hắn ngay lập tức bỏ một nửa hồ lô vào trong túi trữ vật.

Hắn ta hiểu được đạo lý hăng quá hóa dở, nếu cứ tiếp tục quấy rầy Cơ cô nương, sợ rằng sẽ nàng ấy sinh lòng chán ghét, làm tụt giảm ấn tượng.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

“Vào đi.”

Tiêu Phàm điểu chỉnh cảm xúc như cũ.

Tiểu La Lỵ nhô cái đầu nhỏ vào trong, biểu cảm năn nỉ, phát ra âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

“Ca ca, ngươi tiếp tục dẫn ta dạo chơi cổ thành Mê Ly được không?”

Tiêu Phàm nhớ về quá khứm sau đó dùng giọng điệu áy náy để nói: Tiểu Vũ, ta vốn dĩ muốn tặng cho ngươi một chiếc vòng tay, không ngờ Từ công tử nhanh chân đến trước.”

Là nam tử đẹp trai kia… Tiểu La Lỵ lắc đầu: “Không có việc gì đâu”

Tiêu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói: “Ngươi muốn cái gì, ca ca đề bù cho ngươi.”

La Lỵ dựa vào lồng ngực Tiêu Phàm, sau đó nhảy nhót hoan hô, nhưng khuông mặt đột nhiên ửng đỏ, sau đó lúng túng vuốt mép máy.

Ánh mắt của Tiêu Phàm có chút thâm sâu khó hiểu.

Hắn ta có thể dò xét ra pháp bảo khi chỉ nhìn lớp vỏ ngoài của nguyên thạch, là vì bí kiếp tu luyện đặc thù ở thánh điện Đại Diễn là thuật thấu thị!

Cho dù Tiểu Vũ có cố tình che giấu yêu khí, hắn vẫn nhìn thấu nàng ta là một yêu hồ.

Chính là Lục Vĩ Yêu Hồ!

Nhưng hắn vẫn nghênh đón nàng ta, bởi vì muốn mục đích mà yêu hồ tiếp cận mình.

Đó chính điều cực kỳ mấu chốt.

Một vị trưởng lão trong thánh địa có nói, Hồ tộc hiện tại rung chuyển bất an, nghe nói là vị Lục Vị Yêu Hồ xuất thế, nên đệ tử thánh địa Đại Diễn hành tẩu bên ngoài nhất định phải chú ý.

Tiêu Phàm giữ mối quan hệ thân cận với Tiểu Vũ, là vì động tâm với Lục Vĩ Yêu Hồ.

“Ca ca, ánh mắt của ngươi có chút kỳ lạ, chẳng lẽ đang muốn mưu đồ làm loạn với ta sao?

Khuôn mặt của Tiểu La Lỵ lại ửng hồng, âm thanh mềm nhũn đến mức hòa tan xương cốt.

Tiêu Phàm bày ra biểu cảm xấu hổ, cười ha hả: “Đi thôi, ca ca dẫn ngươi đi dạo phố.”

Tiểu La Lỵ gật đầu, ngượng ngùng dựa vào tay Tiêu Phàm, hai người sóng vai rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.