Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 121: Chúng ta là người một nhà (1)



Cảnh sắc bên trong chính là di tích hoang vu trải dài mấy ngàn dặm, ai nấy đến đây cũng đều đang tìm kiếm cơ duyên của mình.

Đám người do dự không dám tiến lên, ánh mắt hướng về phía nam tử áo trắng siêu phàm thoát tục kia.

Ai cũng muốn theo sát bước chân của Từ công tử, như vậy có thể tránh được nguy hiểm tiềm tàng, cho dù không nhặt nhạnh được bảo bối, cũng có thể bảo đảm tính mạng bình yên vô sự.

Trên mặt Từ Bắc Vọng lộ ra ý cười ôn nhuận, không chút để ý nhìn về phía người bên cạnh: “Tiêu lão đệ, ngươi tuyên bố rằng mình rất hiểu biết về di tích, vậy thì dẫn đường đi.”

Tiêu Phàm không từ chối, trái lại còn tỏ vẻ nho nhã rồi lựa lời nói: “Ta cũng mong như vậy, chỉ là mãi ngại ngùng không dám nói ra.”

Sâu trong đáy mắt Trần Vô Song ẩn hiện một tia kinh ngạc không dễ phát hiện, hắn luôn cảm thấy nam tử trước mắt không đơn giản, nhưng không đơn giản chỗ nào thì không nói ra được.

Một tên nam tử bộ dạng tầm thường, lại có thể bày ra cử chỉ thản nhiên ở trước mặt Từ công tử.

Tiểu La Lỵ lúc này đã thay váy hoa màu bạc hà, nàng ta liếc trộm Từ Bắc Vọng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Thật sự quá đẹp trai, mùi hương trên người cũng rất dễ chịu.

“Mời.”

Từ Bắc Vọng thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Đều là Thiên mệnh chi tử, nhưng vẫn có thể thấy được sự chênh lệch giữa Diệp Thiên và Tiêu Phàm.

Điểm tương đồng giữa hai tên này là đều thích phong cách giả heo ăn thịt hổ, nhưng bị giới hạn trong tầm mắt của gia thế sau lưng. Tuy nhiên, chuột tầm bảo họ Diệp không phải lúc nào cũng giữ được bình tĩnh, khí phách nghịch nghiên thỉnh thoảng sẽ hiện ra bên ngoài.

Nhưng chuột tầm bảo họ Tiêu thì khác, hắn biết cách ẩn nhẫn, không dễ lay chuyển bởi vui buồn sắc dục, dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đều từ từ mưu tính.

Tên ở rể này thật không hề đơn giản!

Ánh mắt Tiêu Phàm ẩn giấu sát khí sắc bén, sải bước đi về phía trước.

Một luồng khí tức thần bí tràn ngập bên trong di tích, đó chính là thần lực căn nguyên uy áp mênh mông còn sót lại của Bán Bộ Chí Tôn.

......

......

Phía trước là một đống tứ chi bị cắn đứt đang nằm la liệt dưới mặt đất, mấy con yêu trùng đang gặm cắn huyết nhục tu sĩ.

Đám yêu trùng có hình dáng tròn dẹp, trên người còn có mấy xúc tu mảnh khảnh cùng một đôi răng nanh sắc bén cực lớn, hàn quang chớp động, lạnh lẽo dọa người.

Tu sĩ đoản mệnh bỏ mình, yêu trùng kêu ong ong, vết máu loang lổ trên răng nanh.

Nhưng vào lúc này, một đạo đao quang từ trên trời giáng xuống.

Phập!

Đao hạ xuống, yêu trùng điên cuồng gào thét, chất lỏng bay tứ tung.

Nhìn yêu trùng nhao nhao đứt gãy, Tiểu La Lỵ vỗ tay khen ngợi: “Tiêu ca ca, ngươi thật lợi hại!”

Tiêu Phàm cầm hắc đao trong tay, mỗi một đao chém ra đều là ánh sáng kim sắc, mạnh mẽ tựa rồng.

Khi con yêu trùng cuối cùng nứt thành hai nửa, Tiêu Phàm tỏ vẻ khí tức hỗn loạn, cười khổ nói: “Chút tài mọn thôi, bêu xấu rồi.”

Thần sắc đám võ giả phía xa hiện lên sự kinh hãi, thực lực của người này mạnh mẽ hơn nhiều so với Bát phẩm cảnh.

Từ Bắc Vọng híp mắt lại, có chút hứng thú nói: “Dưới tàng cây lớn thật mát mẻ, có Tiêu lão đệ ở đây, chúng ta chinh phục toà di tích này còn không phải như đi trên mặt đất bằng sao?”

Đám người đi theo phía sau nhao nhao gật đầu.

Sắc mặt Tiêu Phàm không hề biến đổi, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh.

Nếu như ta không làm ra bộ dạng nịnh bợ lấy lòng thì làm sao có thể khiến Từ ác liêu buông lỏng cảnh giác?

Sau khi giải quyết xong mấy con yêu trùng, khu vực phía trước xuất hiện một tòa sơn cốc rộng lớn, ánh mắt của rất nhiều võ giả khẽ loé lên, phân tán tới lui tìm kiếm cơ duyên.

“Công tử Từ, xin cứ tự nhiên.”

Tiêu Phàm bỏ lại những lời này, kéo theo Tiểu La Lỵ tung người biến mất.

Trần Vô Song và Sở Phong không cam lòng làm người đến sau, cũng lao nhanh về phía sơn cốc.

….

….

“Ha!”

“Ha!”

Sở Phong còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nằm trên mặt đất, bên cạnh là thi thể của một con mãnh hổ biến dị bậc chín, máu tươi trên trường kiếm còn đang nhỏ xuống.

Hắn gian nan đứng dậy, ngước mắt nhìn lại, hai mắt lập tức sáng ngời.

Mãnh hổ chiếm cứ ở đây, nhất định là đang thủ hộ linh dược gì đó.

Quả thật là như thế!

Ở vách đá cách đó mấy chục mét, có một gốc linh chi cực phẩm có màu mã não đang lay động theo gió.

Sở Phong mừng như điên, vội vàng chạy về phía vách đá, nhưng sự việc trước mắt khiến hắn thoáng chốc ngây người tại chỗ.

Một luồng ánh sáng màu hồng tím xẹt qua, nam tử áo toát ra khí thế không nhiễm bụi trần, giơ tay nhẹ nhàng hái Huyết Linh Chi bỏ vào nhẫn trữ vật.

Từ Bắc Vọng vừa lòng gật đầu, Huyết Linh Chi có thể gia tăng khí huyết, đối với hắn rất có lợi.

“Ngươi… Sao ngươi lại cướp đồ của ta?”

Sắc mặt Sở Phong tràn đầy tức giận, lớn tiếng hét.

Từ ác liêu đúng là không biết xấu hổ!

“Người có duyên ắt sẽ có được linh dược tại di tích, liên quan gì đến ngươi?”

Từ Bắc Vọng có chút nghi hoặc.

“Ta phát hiện ra trước, còn ngươi chỉ ngồi nhìn ta chiến đấu với mãnh hổ!”

Khuôn mặt Sở Phong chuyển thành màu gan heo, hắn thật sự tức giận muốn hộc máu.

Nếu mình bất hạnh bỏ mạng trong miệng yêu hổ, chắc chắn Từ ác liêu sẽ vẫn giữ thái độ thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn không thèm nhíu lông mày.

Trang giấy lẻ [Chí Bảo Ngọc Thư] bị đoạt mất, bây giờ ngay cả một gốc linh dược cũng bị chiếm luôn, sao ngươi cứ nhằm vào ta mà cướp vậy!

Vẻ mặt Từ Bắc Vọng không chút thay đổi, hắn lười để ý đến Sở Phong, phi thân biến mất trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.