Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 122: Chúng ta là người một nhà (2)



Nhưng bầu không khí nơi đây lại giương cung bạt kiếm.

Mọi người hô hấp nặng nề, ánh mắt tham lam nhìn gốc linh dược đang đi qua đi lại.

Hoàng Tinh Chi có linh tính!

Ít nhất cũng hai ngàn năm niên đại trở lên!

Gốc linh chi này hàm chứa linh lực cực kỳ tinh thuần, cho dù có nuốt vào một cái rễ nhỏ cũng có thể tăng trưởng tu vi.

Còn nếu dùng để luyện đan, nó sẽ phụ trợ các linh dược khác để sinh ra chân khí thuộc tính đặc thù.

Nhưng bọn họ không ngờ mình lại có thể phát hiện linh dược bậc này tại tầng thứ nhất của di tích!

“Chư vị, cho ta một chút mặt mũi đi, thế nào?”

Khí tức Diêm Vương của Trần Vô Song tăng vọt, giọng điệu tràn đầy uy hiếp.

Có một vài võ giả lập tức muốn lùi bước, nhiều người như vậy, Hoàng Tinh Chi lại chỉ có một gốc, cũng không tới phiên bọn họ.

Bọn hắn đàng ở địa phận Vân Châu, nếu đắc tội truyền nhân Tứ Lôi Kiếm Tông thì sẽ rước lấy hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

“Ngươi là cái thá gì?”

Một thiếu niên khôi ngô lộ ra vẻ khinh thường, không chút e ngại với thân phận của Diêm Vương.

Mà biểu hiện của Tiêu Phàm cũng rất lạnh nhạt, hắn chắc chắn gốc linh dược này sẽ rơi vào trong tay mình.

Cùng lắm thì so tài thể hiện thực lực.

“Nhất định phải đối địch với Tứ Lôi Kiếm Tông sao?”

Sắc mặt Trần Vô Song âm trầm, một cây kèn đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, khí tức âm u dần dần tràn ngập.

Bầu không khí cứng đờ như sắt, Hoàng Tinh Chi run rẩy nằm rạp trên mặt đất.

Đúng lúc này.

“Nói chuyện gì vậy?”

Giọng nói ôn nhuận vang lên, nam tử áo trắng chậm rãi bước vào dược viên.

Hắn nhìn quanh bốn phía, ngữ khí hời hợt nói: “Chỉ là một gốc Hoàng Tinh Chi thôi, sao phải vạch mặt kêu đánh kêu giết? Chúng ta là người một nhà mà.”

Hả!

Câu nói đó làm đám người rất ngạc nhiên. Cái gì gọi là người một nhà?

“Chúng ta xông vào di tích chính là duyên phận người nhà, chúng ta phải tương trợ lẫn nhau, thân như một nhà.”

“Như vậy đi, cây linh dược này tạm thời để ở chỗ ta, chờ sau khi chúng ta ra khỏi di tích thì lại tiếp tục thương thảo xem nên xử trí thế nào.”

“Nếu cứ tiếp tục giằng co sẽ làm chậm trễ thời gian các vị tìm kiếm cơ duyên.”

Từ Bắc Vọng chậm rãi lên tiếng, trên mặt mang theo nụ cười ôn tồn lễ độ.

Mọi người đối mặt với nhau đều có thể nhìn thấy vẻ khó có thể tin được trong mắt đối phương.

Tại sao hắn lại có thể nói những lời vô sỉ đó một cách đàng hoàng như vậy?

“Công tử Từ, chuyện này không ổn…”

Một võ giả nhịn không được mà mở miệng.

Nhưng hắn chưa nói dứt lời, chân khí huyết sát mênh mông tuôn ra, bởi vì yếu thế nên hắn không thể ngăn cản được một chưởng vừa đánh tới.

Ầm!

Tim gan võ giả mặt sẹo như muốn nứt ra, hắn trơ mắt nhìn hư chưởng bên trên đỉnh đầu mình, mang lại sức nặng giống như một tòa núi cao sụp đổ.

Hộc…

Máu tươi trào ra khỏi thất khiếu như bão táp, xương cốt đứt gãy, võ giả ngất xỉu trên mặt đất.

“Có ổn không?”

Từ Bắc Vọng nhìn về phía đám người, sắc mặt không chút gợn sóng.

Trong dược viên, ai nấy đều lạnh toát cả người.

Từ ác liêu mạnh mẽ ngạo mạn đến mức không có giới hạn!

Hắn ta ngang nhiên muốn chiếm đoạt Hoàng Tinh Chi làm của riêng, thậm chí còn không hề che giấu ý đồ, giống như đang coi tất cả mọi người có mặt ở đây như con kiến để hắn tùy ý chà đạp.

“Tiêu lão đệ, ngươi thấy có ổn không?”

Từ Bắc Vọng đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nuốt sự khó chịu vào cổ họng, gật đầu nói: “Chỉ là một cây linh dược mà thôi, để tránh tình trạng máu chảy thành sông, Từ công tử giữ lại thì thích hợp hơn.”

Sau khi ngập ngừng một lát, hắn cười bổ sung thêm: “Dù sao ta cũng tuyệt đối tin tưởng vào nhân phẩm của Từ công tử.”

Việc nhỏ không nhịn ắt hỏng việc lớn, cứ để cho hắn tiếp tục tự mãn.

Lời qua tiếng lại một hồi, sắc mặt của những người còn lại đột ngột thay đổi.

Đầu gối của tiểu tử này mềm kinh khủng, bộ dáng hắn ta giống như một con chó xù vậy!

Đụng phải bộ dạng thong dong thản nhiên mười mươi của Từ ác liêu đã trực tiếp cúi đầu nhường linh dược rồi!

Đáy mắt của Từ Bắc Vọng hiện lên một tia khó hiểu, trong lòng hắn tràn đầy dấu hiệu cảnh báo.

Hành vi của Tiêu chạn vương rất kỳ lạ, rốt cuộc tên này đang có âm mưu gì vậy?

Hắn hướng ánh mắt về phía nam tử cầm kèn, ý bảo bày tỏ thái độ.

“Từ công tử vẫn luôn đức độ rộng lượng, sao có thể chúng ta lại không tin tưởng ngươi chứ?”

Trần Vô Song mỉm cười, khi nói câu này, hắn như nuốt phải một con ruồi, cảm giác vô cùng kinh tởm.

Tuy nhiên, ảnh hưởng của trận chiến lúc trước vẫn khiến Trần Vô Song cảm thấy rùng mình, hắn tuyệt đối không dám trở mặt với Từ ác liêu nữa.

“Các vị thì sao?”

Sắc mặt của Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lùng, giọng nói thờ ơ.

Mọi người dùng ánh mắt dò xét nhìn khuôn mặt đang sống dở chết dở nằm trên mặt đất, sau đó lần lượt im lặng.

Vù vù!

Chén Trấn Tà được mang ra, pháp lực mênh mông tạo ra một vòng xoáy, sau đó hút Hoàng Tinh Chi vào.

Nam tử áo trắng thu lại chén Trấn Tà, chắp tay sau lưng đi đi lại lại rồi khẽ thở dài: “Trên đường đi, chứng kiến những cảnh các võ giả vì tranh đoạt linh thảo mà chém giết không ngừng, khiến ta thương tâm vô cùng, cho nên không nhìn nổi những thứ này.”

Nghe vậy, khóe miệng mọi người giật giật, như nghẹn ở cổ họng.

“Ta có một đề nghị, chi bằng mọi người đưa linh thảo thu thập được cho ta, sau khi ra khỏi đây thì sẽ sắp xếp chia theo đầu người.”

“Ta biết như vậy là không công bằng, nhưng ý định ban đầu của ta là giảm bớt giết chóc. Làm như vậy thì những ý nghĩ xấu xa được bàn tính trong lòng sẽ thất bại, những võ giả có tu vi yếu kém cũng có thể được bảo toàn tính mạng.”

Một giọng nói chân thành vang lên trong dược viên.

Trong phút chốc, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều chết lặng, đầu óc gần như rơi vào trạng thái sụp đổ!

Những nhận xét này đã làm mới lại nhận thức của họ về sự vô liêm sỉ!

Nếu đặt nó ở chỗ ngươi, ai mà dám lấy lại chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.