Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 124: Bốn thiên kiêu bao vây (1)



Tầm mắt phía trước hoàn toàn bị bao phủ bởi màn mưa sương mù, tất cả những gì mà người ta có thể nhìn thấy là một thế giới ẩm ướt.

Một cỗ xe pha lê làm bằng bạch ngọc xuất hiện giữa không trung, chậm rãi lăn bánh đi tới.

Nữ nhân đẹp tuyệt trần với váy áo bồng bềnh bay dưới làm mưa, gương mặt thần tiên đẹp như tranh vẽ, váy áo bằng lụa thêu hoa văn Nhật Nguyệt Tinh Hà (mặt trời, mặt trăng), phát ra quang huy lấp lánh.

Mọi người đứng bất động tại chỗ, mặc kệ mưa phùn tạt vào mặt.

Ánh mắt của Tiêu Phàm mang theo sự ngưỡng mộ sâu sắc, lời đồn là sự thật, Cơ cô nương xứng danh là tiên nữ lạc vào cõi trần.

Cơn mưa đột ngột ngưng hẳn, mặt trời dần dần ló dạng.

Nữ tử bước đi nhẹ nhàng, gương mặt phủ đầy sương lạnh: “ n oán giữa ngươi và Cơ gia chúng ta, hôm nay kết thúc đi.”

Tất cả mọi người ở bình nguyên trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Trong chốc lát, câu nói đó như một tảng đá rơi xuống hồ, tạo ra một vùng biển bão!

Cơ gia!

Với dung mạo tuyệt thế này, chẳng lẽ đây là công chúa Cơ Minh Nguyệt của đế quốc sao?

Trái tim của vô số võ giả như bị siết chặt, vậy mà bọn hắn lại có may mắn nhìn thấy dung nhan của thánh nữ Lạc Hà Cung.

“Thú vị.”

Từ Bắc Vọng chậm rãi dạo bước, sau đó cười lạnh lùng nói: “Nghe nói công chúa điện hạ không dính vào khói lửa nhân gian, tại sao vừa đến nơi đã đòi đánh đánh giết giết tại hạ thế?”

Tất cả các võ giả đều nín thở, họ linh cảm rằng hôm nay sẽ diễn ra một cảnh tượng kinh hoàng.

Sắc mặt của Cơ Minh Nguyệt vẫn duy trì sự lạnh nhạt, nàng bình tĩnh nói: “Ngươi vu oan cho hoàng huynh, khiến huynh ấy tan xương nát thịt. Nếu không giết được ngươi để trả thù, ta không còn mặt mũi nào mang họ Cơ nữa.”

Từ Bắc Vọng nhìn nàng mấy giây, biểu cảm không chút gợn sóng.

Hắn không thao thao bất tuyệt giải thích nguồn gốc của sự ân oán, càng không quan tâm ai đúng ai sai mà chỉ thản nhiên nói: “Được.”

Ầm ầm!

Vô số võ giả đã bị chấn động!

Đây là một trận chiến có thể khiến đám nam tử trẻ tuổi sôi sục, hơn nữa, hình như trận giao tranh này có vẻ là tử chiến.

Không chết không thôi!

Nhưng vào lúc này.

Tiêu Phàm điềm đạm ung dung đi ra, chào Cơ Minh Nguyệt: “Gặp qua Cơ cô nương.”

Cơ Minh Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ.

Tiêu Phàm cũng không cảm thấy xấu hổ, mắt hướng về phía Từ Bắc Vọng, cười tủm tỉm nói: “Từ công tử, ngươi đã bao giờ nghĩ đến mình sẽ có một ngày như vậy chưa?”

Hắn lấy một lệnh bài từ trong túi trữ vật ra, vẽ hình cây đinh ba vàng trên đó và nói một cách bình tĩnh: “Ta là Tiêu Phàm, thiếu chủ Tiêu thị ở thánh địa Đại Diễn, hôm nay nguyện giúp đỡ Cơ cô nương giết ác liêu!”

Giọng nói vừa dứt, khắp ngóc ngách bình nguyên thoáng chốc náo động, giống như có một trận động đất lớn vừa mới phát sinh.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Biểu cảm của đám người trong nháy mắt đã trở nên không thể tưởng tượng nổi.

Địa vị của thánh địa Đại Diễn đứng trên đỉnh kim tự tháp của đại lục Cửu Châu!

Ánh mắt Trần Vô Song run lên, chẳng trách hắn luôn cảm thấy người này không hề đơn giản.

Thân phận đệ tử chân truyền của Tứ Lôi Kiếm Tông hoàn toàn bị nghiền ép khi so với thiếu chủ Tiêu thị!

Tiêu Phàm chắp tay, tận hưởng biểu hiện kinh ngạc hoảng sợ của đám người kia, ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn về phía Từ ác liêu.

Theo dự đoán ban đầu của hắn, Từ Bắc Vọng nhất định tức giận sùi bọt mép, giống như một con thú đang trên bờ vực diệt vong vậy.

Nhưng chuyện đó lại không xảy ra.

Sắc mặt của hắn ta sẽ rất bình tĩnh, không hè xuất hiện bất kỳ gợn sóng nào, như thể hắn vừa nghe thấy một chuyện vặt vãnh không đáng có.

Tiêu Phàm nở một nụ cười, ngươi cứ tiếp tục giả vờ đi, ta xem ngươi có thể giả vờ được bao lâu!

Cơ Minh Nguyệt cau mày, lạnh lùng nói: “Tiêu công tử, đây là chuyện riêng của Cơ gia.”

Tiêu Phàm lắc đầu trước đôi mắt lạnh lùng, mạnh mẽ nói: “ Sứ mệnh tiêu diệt Từ ác liêu, tại hạ không thể chối từ.”

Để đạt được mục đích an toàn, tốt hơn hết là đừng có khoanh tay đứng nhìn, lỡ như Cơ cô nương lộ ra vẻ sa sút, như vậy thì danh tiếng sẽ bị tổn hại ít nhiều.

Suy cho cùng nó trùng hợp với một thế giới cạnh tranh lớn, nếu muốn đứng trên đỉnh cao, nhất định phải thúc đẩy thiên kiêu của cùng một thế hệ, tuyệt đối không cho phép thất bại một lần nào cả.

“Ôi…”

Nam tử áo trắng cười thích thú, sau đó nhẹ nhàng nói: “Muốn đánh thì cứ đánh, ta mà chết là do ta đáng chết.”

Bỗng nhiên, giọng nói của hắn lạnh đến mức không có nhiệt độ: “Nếu ta không chết, vậy thì thú vị rồi.”

Ầm ầm!

Mái tóc đen trắng nhảy múa điên cuồng trong gió, huyết sát tuôn trào thành dòng, tựa như núi thây biển máu đang chầm chậm sôi sục.

Một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ gần như bóp nghẹt đám người xung quanh.

Ai nấy đều biết, bên dưới gương mặt tuấn tú hoàn mỹ này, đàn ẩn chứa sức mạnh kinh người khiến người ta phải run sợ!

Hắn ta là Từ ác liêu bất khả chiến bại!

Bỗng nhiên.

“Đặc sắc như vậy, không biết tại hạ có thể tham gia không?”

Trong đám đông, một thanh niên anh tuấn trong trang phục võ sĩ bước ra.

Hắn đón nhận sự im lặng chết chóc từ mọi người, sau đó thận trọng và lễ phép cười nói: “Tại hạ họ Tiết, thân đệ Tiết Đào.”

“Có thể trong mắt Từ công tử, bọn ta chỉ là những con kiến mà hắn vô tình giẫm phải, trong nháy mắt đã quên mất.”

Nói xong, nụ cười trên mặt hắn biến mất trong nháy mắt và thay vào đó là sự dữ tợn phẫn nộ: “Nhưng Hà Đông Tiết thị không thể nào quên được, hôm nay ta sẽ đánh bọn hạ nhân!”

Thanh âm giống như tiếng sấm, chấn động không dứt trong lòng bình nguyên.

Cảnh tượng này khiến đám người dâng trào cảm xúc phức tạp.

Trước đó, tại sao hắn lại không nhảy ra?

Bây giờ Từ Bắc Vọng bị vây hãm bởi một đám thiên kiêu ẩn thế, cán cân hiện đang mất thăng bằng, Tiết thị không hề chần chừ mà giẫm thêm một cước?

Tuy rằng hành vi của hắn ta có chút thấp kém, nhưng ai bảo Từ công tử kết thù tứ phía chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.