Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 130: Có gì mà không dám lập lời thề? (1)



Người và hồ ly đang đứng đối mặt với nhau.

Sau một hồi giằng co, Tiểu La Lỵ nhẹ nhàng tiến lên một bước, đột nhiên nắm lấy tay nam tử áo trắng, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Ca ca, chỉ cần đưa máu giao long cho ta thì ngươi muốn gì cũng được.”

Nàng vừa quyến rũ vừa rụt rè, phong thái quả thật động lòng người. Sau đó, nàng lại vừa xấu hổ vừa hờn dỗi, chủ động tiếp xúc cơ thể để bắt đầu dùng phép mê hoặc. Ánh mắt Từ Bắc Vọng trở nên đờ đẫn, đó là cảm giác gì vậy?

Giống như ngươi đang xem một bộ phim hành động gay cấn, thì nhân vật nữ chính cách một màn hình đột nhiên lẩm bẩm tên của ngươi: “Vẫn chưa đủ, ngươi qua đây đi.”

Rất nhanh sau đó, thần trí của hắn đã rõ ràng trở lại.

Lụa đen của nương nương còn hấp dẫn hơn cả triệu lần.

Tiểu La Lỵ trước mặt này, nếu nàng ta bị đánh một quyền, chắc sẽ khóc thút thít lâu lắm đây?

Nhận thấy sự thay đổi của người bên cạnh, vẻ mặt ngại ngùng của Tiểu La Lỵ đột nhiên đông cứng lại, nàng sững sờ nói: “Ca ca, ta… ta không đẹp sao?”

Từ Bắc Vọng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cau mày nói: “Xin lỗi, ta không có hứng thú với nữ nhân.”

Ngoại trừ Lão Đại.

Kế sách cẩn trọng e dè hết tác dụng, Tiểu La Lỵ tuyệt vọng ai oán, âm thanh từ mềm mại chuyển sang lạnh lẽo: “Ngươi nhất định phải làm kẻ thù với Hồ tộc sao?”

Ngay lập tức, vẻ mặt Từ Bắc Vọng trở nên u ám, khí huyết ngập trời.

Mặc dù đã nghe câu nói này rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần thì hắn vẫn không thể ngăn được sát ý.

Biển máu cuộn trào, Tiểu La Lỵ như bị rơi vào hố băng, nàng nhanh chóng lùi lại mấy bước, uất ức nói: “Ca ca, ta chỉ đùa một chút thôi.”

Nàng không thể không khuất phục, ở trong địa phận Mê Ly Chi Vực, tên khốn trước mắt này gần như là bất khả chiến bại.

Từ Bắc Vọng nhìn nàng mấy giây, nghiêm túc nói: “Ngoại giới đồn rằng, Hồ tộc có một con hồ ly sáu đuôi được sinh ra, nàng ta chắc chắn ở đây.”

Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng giọng điệu của hắn rất chắc chắn.

Sắc mặt Tiểu La Lỵ đột ngột thay đổi, nàng im lặng không phủ nhận.

“Đưa ta đi nhìn xem.”

Từ Bắc Vọng mỉm cười.

Trong lòng Tiểu La Lỵ vô cùng kinh hãi, nàng biết người nam nhân tuấn mỹ có nụ cười trên môi này còn đáng sợ hơn cả La Sát.

Nhưng trong tay hắn đang nắm máu giao long, nàng không thể trở mặt được.

Ba ngày sau, Từ Bắc Vọng đi theo Tiểu La Lỵ vào một quảng trường rộng rãi.

Một ngôi chùa cổ kính tọa lạc ở trung tâm, cánh cổng hoen gỉ có khắc chín pho tượng đạo sĩ đứng trên tòa sen. Mỗi đạo sĩ có đeo mâm tròn trên lưng, trên mâm có Tân Hoả, ngoài ta, hai bên đạo sĩ còn có đạo đồng đầu người thân chim đứng hầu bên cạnh.

Tất cả các hình ảnh này đều đỏ rực, giống như một đống lửa đang hừng hực cháy.

Một con quái vật hung dữ với thân hình màu xám nhạt thấp thoáng trong khoảng không, hình dáng của nó giống như một con bò, nhưng không có sừng mà chỉ có một chân, bộ dạng đang lao đến điên cuồng trong cơn bão sấm sét.

“Quỳ Ngưu…”

Trong mắt Từ Bắc Vọng tràn đầy kinh hãi.

Nó là một trong mười thần thú lớn thời viễn cổ, nổi tiếng ngang với Đào Ngột.

Khi hắn đi vào cổng, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sinh ra ghen tị hiếm thấy.

Một con hồ ly nhỏ toàn thân trắng muốt nằm ngủ trên đài ngọc, bộ lông mảnh mai óng mượt sáng rực rỡ, sáu cái đuôi xinh xắn cuộn tròn lại.

“Nó đã uống máu của Quỳ Ngưu…”

Từ Bắc Vọng nhìn về phía La Lỵ thì thấy nàng ta có vẻ cảnh giác.

Thì ra là thế.

Yêu thú dùng huyết thống để phân chia cấp bậc.

Rồng và Phượng Hoàng là cao cấp nhất.

Quỳ Ngưu, Đào Ngột đứng thứ hai.

Giao long là sự lai tạp giữa rồng và rắn nên máu của nó đứng hai.

Trong tình huống này, hẳn là yêu hồ sáu đuôi đã uống quá nhiều máu của Quỳ Ngưu nên dẫn đến hôn mê.

Muốn tỉnh lại thì phải pha loãng máu, mà máu của giao long chính là biện pháp pha loãng tốt nhất.

“Ta là người mềm lòng, tuyệt đối không thể nhìn thấy cảnh này.”

Từ Bắc Vọng thở dài một tiếng, bóng người bay đến đài ngọc trong chớp mắt.

Sau đó, hắn đặt tay lên đầu hồ ly, nhanh chóng thi triển Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công.

Bùm!

“Dừng lại!”

Tiểu La Lỵ như bị sét đánh, toàn thân phát ra ánh sáng mênh mông, nàng ta hoá thành một ngọn lửa bay về phía Từ Bắc Vọng.

Ầm!

Một chưởng đánh ra, va chạm kịch liệt khiến cho màn sương máu chấn động.

“Nó không chịu nổi, để ta tiếp nhận cực khổ thay nó.”

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không chút cảm xúc, năm ngón tay như móng vuốt nhắm ngay huyệt Khiếu trên đầu.

“Đừng!”

Tiểu La Lỵ hét lên thảm thiết, ánh lửa rực cháy.

Đột nhiên, Từ Bắc Vọng dừng lại và rơi vào hỗn loạn.

Chưa hỏi qua ý kiến của Lão Đại mà đã làm thế này thì liệu có được không?

Cho dù hắn có phản bội thiên hạ, cũng không dám làm trái lời lão đại tôn kính. Thôi bỏ đi, tạm thời kìm hãm sự cám dỗ từ máu Quỳ Ngưu đã.

Hắn từ từ thu tay lại, trừng mắt nhìn Tiểu La Lỵ rồi nghiêm nghị nói: “Hỗn xược, ngươi làm cái gì vậy? Ta đang kiểm tra cơ thể giúp nó.”

Tiểu La Lỵ sững người tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch dần khôi phục huyết sắc, nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ.

Từ Bắc Vọng chắp tay đi đi lại lại trong màn sương máu, chậm rãi nói: “Ta có thể đưa máu Giao long cho ngươi nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Tiểu La Lỵ thốt lên.

Từ Bắc Vọng nhìn nàng chằm chằm, cười: “Rất đơn giản, ngươi theo ta đến kinh thành Đại Càn một chuyến.”

“Không được.”

Tiểu La Lỵ dứt khoát từ chối. Tên khốn này chắc chắn đang có âm mưu gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.