Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 139: Mặc vào



Sắc mặt của Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh đi mấy phần, đôi mắt xanh biếc như dải ngân hà ánh lên ý lạnh.

“Làm càn, ngươi dám coi thường bản cung ư?”

Từ Bắc Vọng chịu đựng cái lạnh thấu xương, cổ họng cứng lại: “Nương nương tha tội, thần chỉ muốn báo ơn, vạn lần không có ý coi thường.”

“Nương nương là nữ nhân đẹp nhất trần đời, đương nhiên phải có được thứ tốt nhất.”

Bầu không khí lạnh lẽo như một hầm băng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, sắc mặt không có bao nhiêu cảm xúc, hờ hững nói: “Chú ý thân phận, nếu không thì đừng trách bản cung vô tình.”

Giọng nói vô cùng lạnh lùng giống như từ trên trời rơi xuống tai Từ Bắc Vọng.

Sắc mặt khó xử của hắn tan dần, nhịp tim tăng nhanh không thể giải thích được. Từ Bắc Vọng ngẩng đầu lên, âm thầm dò xét một chút.

Nữ tử váy tím bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài phủ gấm, đôi chân thẳng tắp xếp lại.

Từ Bắc Vọng run rẩy tiến lên, nửa người cúi xuống, duỗi tay nắm lấy đôi vớ đen trên ghế, nhỏ giọng nói: “Thần bắt đầu đây.”

Đâu là thứ hai hắn chạm vào mu bàn chân hoàn mỹ, ngón chân trong sáng lấp lánh như pha lê, mùi thơm quanh quẩn nơi chóp mũi mãi không tan.

Ngay lập tức, tầm nhìn bị tác động!

Từ Bắc Vọng lo lắng đến nỗi trán toát đầy mồ hôi lạnh, hắn nhẹ nhàng vén váy lên, từ từ đeo tất quanh bàn chân ngọc ngà.

Lông mi của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ chớp, quay đầu đi như không thể nhìn thêm được nữa.

Sau vài nhịp thở, Từ Bắc Vọng mới mặc lên đến chiếc cổ chân tinh tế…

Ầm!

Hai mắt hoàn toàn trắng bệch, hắn bị đá vào mặt, cả người bay ra ngoài.

Ý lạnh trên khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương dần dần biến mất, nàng lúng túng kéo tất chân ra.

Sau một lúc im lặng, nàng đưa tay kéo thẳng chiếc tất.

Vớ đen dừng lại trên chiếc đùi đầy đặn và cân đối, tạo thành những vết lõm rất hấp dẫn.

Nàng trầm trồ một hồi, khẽ hếch cằm lên: “Không tệ.”





Trong nhà bếp.

“Chặt.”

Từ Bắc Vọng cắn ngón tay, ra lệnh cho mèo béo.

Con mèo mập mạp đang nằm trên tấm phản, một chân cầm dao, một chân ôm lấy miếng thịt ba chỉ cắt thành từng miếng vuông.

Từ Bắc Vọng gật đầu, con mèo này ngoại trừ không biết nói chuyện, những thứ khác thì nó đều giỏi, thậm chí còn có thể phun ra lửa.

“Lấy một chậu nước nóng.”

“Meo.”

Con mèo tham ăn tình nguyện chạy đi, sau đó bưng tới một chậu nước nóng.

Từ Bắc Vọng tiếp tục cắn ngón tay, một tay khác bỏ thịt ba chỉ vào trong nước nóng, đổ rượu vào.

Hắn vừa làm vừa nói: “Bước này là chần qua nước để loại bỏ mùi tanh của thức ăn.”

“Meo..”

“Phun lửa.”

Con mèo mập mạp nằm trên bếp, phồng má thổi lửa.

Từ Bắc Vọng đổ dầu vào chảo, sau đó thêm hoa hồi và gừng: “Phi lên cho thơm.”

“Meo.”

Mèo béo ngồi bên cạnh, vừa thổi vừa gật đầu.

Đột nhiên, nữ tử váy tím lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn.

Nàng nhìn chằm chằm vào động tác của Từ Bắc Vọng, cau mày.

Con mèo béo chỉ vào lọ muối và nước tương.

Từ Bắc Vọng quát lên: “Sai rồi, muối phải được thêm vào ở giai đoạn nêm gia vị cuối cùng, điều này để đảm bảo các hương vị khác không bị nó phá hư.”

“Nước tương cũng không cho vào, nương nương thích ăn ngọt.”

Hắn lấy một bình đường phèn trong kho, đổ một ít vào nồi xào, thịt ba chỉ được phủ đều một lớp nước màu, xào cho đến khi thành màu trắng bạc.

Mèo béo cố gắng ghi nhớ các bước.

Vẻ mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương lãnh đạm, nhưng nàng vẫn chăm chú lắng nghe.

“Nhớ dùng thìa khuấy đều, sau đó hầm lên, ngươi thổi lửa nhỏ một chút.”

“Tốt lắm, lửa này mới có thể làm cho thịt ba chỉ chín đỏ, mềm ngon.”





Nửa giờ sau, trên bàn ăn đã dọn ra món thịt heo kho thơm phức.

Mèo béo tròn mắt chảy nước miếng.

Từ Bắc Vọng mong đợi nhìn về phía trước.

Quả nhiên, nữ tử mặc chiếc váy xếp ly dài ngang gối từ từ xuất hiện.

Ngay lúc này, Từ Bắc Vọng vô cùng phấn khích, trong lòng có một cảm giác thành tựu không thể diễn tả được.

Nương nương đang mặc nó!

Vớ đen quấn lấy bắp chân của nàng!

Từ kiếp trước cho đến kiếp này của Từ Bắc Vọng, đây là lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân có đôi chân hoàn hảo như trong truyện tranh 2D.

Đó là một giấc mơ lạ lùng và bí ẩn, không có thực, nhưng lại làm người khác say mê.

Giống như làn gió nhẹ ôm lấy nắng ấm, sóng biển thông thể chờ đợi mà muốn hôn lên đá ngầm.

“Cút!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương có đôi mắt màu xanh lục sẫm, tay áo váy đong đưa, cả người Từ Bắc Vọng không biết sớm đã bay đi đâu.

Nàng bước đến trước bàn, cầm đôi đũa ngọc lên, nếm một miếng nhỏ rồi đánh giá: “Bình thường.”

Nàng vừa nói vừa nhìn về phía mèo con mập mạp.

Bàn tay mèo béo đang khều thịt bỗng cứng đờ, vẻ mặt đầy vô tội nhìn vào ba ba, Đệ Ngũ Cẩm Sương thờ ơ.

“Meo!”

Mèo béo nhanh chóng nhét hai miếng thịt vào miệng, bắt đầu suy nghĩ.

Ngon quá, không có chút mùi tanh hay béo ngậy nào, đáng tiếc là không có phần của nó.

Mèo cũng đã làm việc chăm chỉ, nó đã làm gì sai?

Đệ Ngũ Cẩm Sương gắp thịt bỏ vào miệng, trong mắt hiện lên vẻ thỏa mãn chưa từng có.

Đột nhiên, bóng dáng nàng biến mất không thấy tăm hơi.

“Chưa đi?”

Trên bậc thềm trước đại sảnh, nàng thờ ơ nhìn Từ Bắc Vọng đã quay lại.

Từ Bắc Vọng cúi đầu, nhìn chằm chằm gạch lát nền màu trắng ngọc bích, khẽ nói: “Nương nương, bên ngoài quá nguy hiểm, thần trốn ở trong cung để tu luyện thêm, linh lực ở nơi này cũng rất mạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.