Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 142: Ngươi muốn uống máu của bổn cung sao? (2)



Tim Từ Bắc Vọng thắt lại, hắn tỏ vẻ như không có việc gì, lập ức cầm lấy cái chậu nhỏ rồi rắc thức ăn cho cá trong ao.

Bụp!

Một con cá chép đỏ nhảy lên khỏi mặt nước, thổi bong bóng vào kẻ xấu trước mặt. Từ Bắc Vọng vừa nhìn đã biết là tỷ muội song sinh của cá Tiểu Y, cho nên hắn cố tình không cho nó ăn cỏ linh trong chậu.

“Được.”

Đúng lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên từ chiếc ghế dựa.

Không biết từ lúc nào, Đệ Ngũ Cẩm Sương tháo tất đen ra rồi vung tay áo ném qua.

Tim Từ Bắc Vọng đập nhanh hơn bình thường, nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Hắn nhận lấy tất đen rồi thu vào nhẫn trữ vật, xúc cảm trong tay vẫn còn, mùi hương dường như thấm vào tận tim gan.

Đệ Ngũ Cẩm Sương thu hết hành động của hắn vào trong mắt. Nàng lười biếng đứng dậy, bước thong thả rồi thình lình hỏi: “Ngươi muốn uống máu của bản cung không?”

Hả?

Mặt Từ Bắc Vọng hiện lên sự kinh hãi và bất ngờ, hắn lắc đầu: “Tuyệt đối không muốn.”

Hắn không giấu nổi sự kinh ngạc thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm.

Đệ Ngũ Cẩm Sương đến gần hắn, mặt không chút cảm xúc nhìn qua phía sau: “Giá trị của máu giao long rất cao, bản cung sẽ không để ngươi thiệt thòi.”

“Không cần.”

Từ Bắc Vọng dứt khoát từ chối.

Uống máu Lão Đại, sao có thể?

Cho dù nuốt chửng cả thế giới, hắn cũng không bao giờ động đến Lão Đại.

“Há mồm.”

m thanh lạnh lẽo không cho phép từ chối.

Một hơi thở mang khí thế mạnh mẽ ập đến.

Từ Bắc Vọng cứng đờ, không thể động đậy, miệng tự động mở.

Ục! Một giọt máu đỏ tươi bay ra từ trán Đệ Ngũ Cẩm Sương rồi rơi vào miệng Từ Bắc Vọng.

Ngay lập tức.

Đùng!

Một tiếng nổ dữ dội phát ra trong cơ thể Từ Bắc Vọng, giống như sấm sét đánh xuống từ chín tầng mây.

Bùm!

Giọt máu chảy vào lục phủ ngũ tạng, máu trong cơ thể dường như bị đông cứng lại, sau đó như bị giọt máu này hấp thụ và ăn mòn. Sự giam cầm biến mất, Từ Bắc Vọng vô thức vận công Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công.

Ầm ầm!

Biển máu cuồn cuộn dâng trào, hoàn toàn bao phủ bầu trời trong cung Thái Sơ, sau đó tràn ra bốn phía.

Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công trực tiếp đột phá tầng thứ ba!

Uy lực mạnh hơn trước kia rất nhiều lần!

“Không tồi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương xoa cằm, tùy ý phất tay, biển máu liền tiêu tan.

Từ Bắc Vọng im lặng, biểu cảm phức tạp.

Lão Đại hoàn toàn đã chạm đến nơi mềm mại trong lòng hắn.

Mặc dù chưa từng uống máu giao long, nhưng hắn chắc chắn rằng máu giao long và máu của Lão Đại không cùng một cấp bậc, có thể nói là một trời một vực. Máu của Lão Đại rốt cuộc còn kinh khủng đến mức nào?!

Hắn bình ổn lại những cảm xúc xáo trộn trong lòng, nói đùa để che giấu sự luống cuống của mình: “Ti chức và nương nương xem như là đã huyết dịch giao hoà.”

Những từ ngữ kích động cũng không thể diễn tả tâm trạng của hắn lúc này, tất cả mọi cảm xúc chỉ có thể tóm gọn thành một câu.

Lão Đại, ta muốn liếm chết người!

Đệ Ngũ Cẩm Sương quay về nằm lên ghế dựa, đung đưa qua lại, nhẹ giọng nói: “Tuy bản cung không biết ngươi tu luyện loại công pháp gì, nhưng ta biết ngươi đã lâm vào bình cảnh, những loại máu rác rưởi kia không có tác dụng với ngươi.”

Máu giao long là rác rưởi… Từ Bắc Vọng tán thành gật đầu.

“Đã uống máu của bản cung, thì sau này phải làm việc cho bản cung.”

Giọng điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng.

“Tuân lệnh!”

Từ Bắc Vọng tràn đầy sức lực.

Đệ Ngũ Cẩm Sương gật đầu: “Tu vi của ngươi quá thấp, nhưng cảnh giới hiện giờ đã tăng lên hai bậc, bản cung có nhiệm vụ quan trọng giao cho ngươi.”

Tuy Từ Bắc Vọng vẫn im lặng lắng nghe, nhưng đôi mắt lại nhìn ra phía mặt ao.

Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt của mình phản chiếu trên mặt ao, các đường nét vẫn tuấn mỹ như trước, nhưng màu sắc con ngươi đã thay đổi.

Đôi đồng tử màu xanh lam đậm như thể được khảm bởi những vì sao và biển cả, giống hệt như Lão Đại.

“Cái này…”

Giọng hắn khàn khàn.

“Sao vậy?”

Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương như đóng băng, lạnh giọng nói: “Không đẹp mắt sao? Vậy thì nôn máu của bản cung ra!”

Từ Bắc Vọng vô cùng vui vẻ, hắn nhanh chóng lắc đầu: “Thần rất vui.”

Từ Bắc Vọng ngập ngừng một chút, hắn chỉ vào mái tóc xõa trên vai, hạ giọng thỉnh cầu: “Nương nương có thể dùng phép biến tóc của thần từ trắng thành đen, hoặc toàn bộ đều là tóc trắng cũng được.”

Mái tóc dài được phân thành hai nửa đen trắng từ giữa đỉnh đầu, trông nó giống như ranh giới giữa âm và dương, sự ngăn cách giữa thần và quỷ. Hoặc giống như, nhà tạo mẫu tóc đang làm được một nửa thì đột nhiên biến mất cùng với cô em vợ vậy.

Đây cũng là lý do Từ Bắc Vọng rất ít khi sử dụng Nho pháp. Bởi vì mỗi lần vận dụng văn khí, mái tóc của hắn lại trắng thêm một chút.

Đáy mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên ý cười khó phát giác, nàng hất cằm: “Bản cung thích mái tóc này của ngươi, không cho phép thay đổi!”

m điệu nhẹ nhàng, nhưng ba chữ cuối lại mang giọng điệu ra lệnh.

“Vâng…”

Lão Đại đã ra lệnh, tùy tùng chỉ có thể làm theo.

“Cút.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương phất tay áo, Từ Bắc Vọng quay trở về cung một lần nữa.

“Ta hiện tại mạnh cỡ nào?”

Từ Bắc Vọng vừa hoang mang vừa chờ mong, hắn có thể đột phá tầng thứ ba của Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, hoàn toàn nhờ vào một giọt máu của Lão Đại.

Hắn đoán chừng, nửa bình tinh huyết tứ phẩm của yêu thú, một gốc Hoàng Tinh Chi hình người, cộng với mấy chục gốc linh dược thì cũng chỉ giúp gia tăng ba phần công lực.

Nhưng một giọt máu của Lão Đại lại trực tiếp làm đầy thanh tiến độ.

Từ Bắc Vọng có chút trầm mặc, hắn mở nhẫn trữ vật, lấy ra một đôi tất đen còn thoang thoảng mùi hương

Đây là một chuyện vừa xấu hổ vừa kích thích, nhưng động tác của hắn vẫn vô cùng lạnh nhạt.

Tất quá thơm!

Từ Bắc Vọng đặt tất trước mũi, nội tâm dâng trào một cảm xúc không thể miêu tả bằng lời.

Hắn không liếm, chỉ thưởng thức mùi hương.

Ông!

Nữ tử váy tím phiêu nhiên đi tới.

Từ Bắc Vọng đột nhiên giật mình, nhanh tay vò tất đen thành một cục rồi bỏ vào nhẫn trữ vật.

“Ngươi nói sửa lại, là làm như thế này?”

Sắc mặt của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.