Hắn cảm thấy Lão Đại nhất định sẽ thấy hứng thú với trò chơi này, và lần này mình nhất định có thể thắng, điều kiện tiên quyết là song phương không sử dụng chân khí.
Hắn không còn cách nào cả, phận làm tùy tùng chỉ có thể moi ruột gan lấy lòng Lão Đại thôi.
Hắn đương nhiên muốn bóp chân nắn vai cho nàng, nhưng đồn gthời cũng hiểu rõ bản thân, hắn nhất định phải nắm chắc điểm mấu chốt, không thể vượt giới hạn.
Nếu không, hắn thật sự sẽ bị nàng đập chết.
Suối nhỏ sông dài, dần dần tiến dần, từ từ sẽ đến.
“Meo!”
Một con mèo béo nằm trên bệ cửa sổ, Ngư công công đứng phía sau mặt mũi hiền lành.
“Từ công tử.”
Ngư công công cười chào hỏi.
Trong lòng ông ta cũng có chút cảm khái, chưa được bao lâu, nam nhân ban đầu xếp hàng ở ngoài điện đã đạt tới cảnh giới này rồi.
Như ngoại giới hay nói, Từ công tử dựa vào nương nương mới có thể quật khởi, nhưng ông ta hiểu rất rõ, đây là một người trẻ tuổi kinh tài tuyệt diễm cỡ nào.
Bất kể phương diện nào cũng đều là đỉnh cấp, điểm thiếu hụt duy nhất chính là bối cảnh.
Cho dù không phụ thuộc vào nương nương, hắn chỉ cần đi đến bất kỳ một đạo giáo viễn cổ nào cũng có thể nhẹ nhõm ngồi lên vị trí Thánh Tử.
Từ Bắc Vọng bị một con cá nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng có chút khó chịu, hắn cười hỏi: “Chuyện gì?”
Ngư công công cũng không dông dài, vào thẳng chính đề: “Ngự Quang m đang chờ ngươi ở võ đài, có ứng chiến hay không?”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng dần dần trở nên băng lãnh.
Kỳ thật hắn đã sớm biết được tin tức về Thánh Tử Cửu Tiêu, nhưng hắn không thèm để ý bởi vì không muốn rời khỏi cung Thái Sơ dù chỉ một giây.
Hơn nữa, hắn cũng lười so đo với cái thứ gọi là thiên kiêu, chờ đến khi cổng Thiên Xu mở ra, đến lúc đó lại giết hết tất cả.
Nào ngờ, hắn đã cho tên kia một chút thể diện mà không cần, cứ luôn kêu gào tên hắn ở võ đài sao?
“Phiền Ngư công công chuyển lời hộ ta một câu, khiêu chiến thì cũng được, nhưng cược mệnh đi, cộng thêm một món pháp khí Thánh giai.”
Thanh âm ôn nhuận chậm rãi vang lên.
Trong nháy mắt, Ngu thái giám biến sắc, biểu lộ tâm tình không thể tưởng tượng nổi.
Vậy mà cược mệnh?
...
...
Càng lúc có càng nhiều võ giả tụ tập tại võ đài, hàng người mênh mông không nhìn thấy bờ, thậm chí còn có rất nhiều thiên kiêu đến đây hóng chuyện.
Tất cả mọi người đang chờ mong trận chiến kinh thế này!
Bọn hắn tin tưởng chắc chắn Từ công tử sẽ ứng chiến!
Huống hồ, Ngự Thánh tử còn tỏ thái độ thề không bỏ qua, thậm chí còn đi đến cửa nhà để khiêu khích, Từ công tử dù gì cũng phải lộ diện chứ?
Nếu không ứng chiến, thì không có gì khác với việc nhận thua cả.
Lúc này, một cung tỳ vóc người thướt tha xuyên qua đám người, trực tiếp đi đến dưới đài cao, tự thuật lại lời nói của Ngư công công:
“Từ công tử nói, hắn có thể đối chiến, nhưng nhất định phải cược mệnh, cộng thêm một món pháp khí Thánh giai.”
Thanh âm nhẹ nhàng của nàng ta có khiến tất cả mọi người trở nên khiếp nhược.
Một câu nói này giống như đá lớn rơi vào đáy hồ, gây ra sóng to gió lớn!
Quan văn quan võ chấn kinh!
Ngay sau đó, bầu không khí nơi võ đài như rơi vào hầm mộ!
Cược mệnh!
Từ công tử không tiếp nhận khiêu chiến tầm thường, hắn muốn đối kháng sinh tử!
Tựa như thần ma, đây là cường thế bễ nghễ cỡ nào?
Đây là tự cao tự đại cỡ nào?
Nam nhân này, trong người chảy xuôi máu huyết điên cuồng, cuồng vọng khảm sâu ở trong cốt tủy!!
Ngự Quang m biến sắc, đáy mắt hiện lên vẻ mê mang, hiển nhiên câu nói này khiến cho hắn ta trở tay không kịp.
“Có nguyện ý không, nô tỳ còn chuyển lời.”
Cung tỳ cúi đầu, nhỏ giọng thúc giục.
Trong chốc lát, mọi ánh mắt đồng thời dừng lại trên người Thánh Tử Cửu Tiêu.
Sắc mặt bọn hắn đỏ bừng, nhiệt huyết sôi trào!
Có dám tiếp nhận hay không?
Một trận chiến kinh thế hãi tục này, e rằng sẽ được ghi vào sử sách!
Dù sao liên lụy đến pháp khí Thánh giai.
Người nào thua, không chỉ thân tử đạo tiêu, còn mất một kiện chí bảo!
Từ công tử căn bản không cho đường lui, lui một bước là vực sâu vạn trượng!
Chẳng lẽ Thánh Tử Cửu Tiêu chọn rời đi?
Vậy sẽ biến thành trò cười cho thiên hạ!
“Không chiến, đây là chuyện của ta.”
Khuôn mặt Cơ Minh Nguyệt lạnh như sương, lạnh lùng nhìn chằm chằm cung tỳ.
Dứt lời.
“Không chiến!”
Thanh âm già nua vang lên, một lão nhân áo xám tóc trắng đi ra từ trong đám người.
“Thánh Cảnh...”
Có võ giả Tông Sư phát giác được hơi thở mà lão giả đó tiết ra ngoài, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Xem ra, vị Thánh Cảnh cường giả này hẳn là người hộ đạo của Ngự Thánh Tử.
Ngự Quang m nhìn liếc qua đại trưởng lão của thánh địa, lại nhìn Cơ Minh Nguyệt đang lắc đầu, trầm mặc thật lâu.
Không có khả năng thối lui.
Hắn ta muốn thay thiếu nữ mình yêu rửa sạch khuất nhục!
Hắn ta muốn dùng một trận chiến để đúc thành đạo tâm vô địch!
Ngự Quang m ta, sao có thể thất bại?
“Tiếp!”
Một âm thanh băng lãnh vang lên, tựa như lưỡi dao đâm về bốn phía.
Oanh!
Bầu không khí lập tức sôi trào!
Cho dù không ai phát ra âm thanh, nhưng cảm xúc của đám người vây xem như sắp nổ tung!
Hưng phấn đến nỗi suýt ngạt thở!
Đây mới là võ đạo!
Đây mới là khí phách của tuyệt thế thiên kiêu!
Mà công chúa đế quốc thì hoa dung thất sắc, hàm răng cắn chặt môi dưới.
“Nhanh chóng đóng cược!”
Chưởng quỹ phố bạc lập tức hạ mệnh lệnh, ngăn cản dân cờ bạc ùa lên đặt cược.
Khí thế của Từ công tử ngập trời, nhìn thế nào cũng không giống phe yếu thế.
..
..
Trong phòng bếp.
Từ Bắc Vọng vén vạt áo, ngồi xổm trên mặt đất, quen tay thuần thục xử lý một con gà mái.
Đệ Ngũ Cẩm Sương lười biếng rửa rau xanh, chân ngọc bao bọc bằng tất đen giẫm lên thảm.
Mèo béo tất nhiên là đang nhoài người vào bếp lò để phun lửa.
Ông!
Không khí chấn động đánh vỡ khung cảnh tốt đẹp này.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nghe lời nói của Ngư công công ở đối diện truyền đến, khẽ hạ cằm: “Đáp ứng rồi.”
Từ Bắc Vọng rất bình tĩnh buông vạt áo xuống, dặn dò mèo béo một câu: “Cắt gà thành miếng nhỏ, ta giết hắn ta xong sẽ trở lại.”