Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 146: Ta vội lắm (1)



Giữa đài cao, Ngự Quang m nghiêm mặt lạnh lùng đứng đó, nhìn từ trên cao quan sát tứ phía, tỏa ra khí tức duy ngã độc tôn.

Mấy vạn người nắm chặt quyền, cố gắng hết sức để kiềm chế dòng máu sục sôi trong cơ thể, giữ nguyên tư thế im lặng chờ đợi.

Rất nhanh sau đó!

Dân chúng Đại Càn sắp sửa nghênh đón trận chiến kinh hãi thế tục, các sử quan đã bắt đầu chắp bút viết lại!

Ngự Thánh Tử đang vô cùng tức giận vì hồng nhan, liệu hắn có thể giết Từ công tử để phục thù hay không?

Đến cuối cùng, người nào có thể tồn tại trên đỉnh kim tự tháp của thế hệ này?

Ai sẽ chết giữa đường, trở thành viên gạch lát đường cho đối phương ngạo nghễ giẫm lên?

Đám người ở phía trước đột nhiên trông thấy phượng liễn lộng lẫy.

Thiên Hậu đế quốc đã đến xem cuộc chiến!

Kể cả vương gia Cơ thị, quý tộc triều đình, và các thế lực lớn trong kinh thành đều có mặt tại đây, mong muốn tận mắt xem trận chiến này!

Bất kỳ thời đại nào đi nữa,

Hai trăm năm trước, Độc Cô Vô Địch quét sạch những người cùng thế hệ, hiện giờ đã trở thành điện chủ Thiên Thần Điện, lãnh tụ đứng đầu một thế lực thần bí nơi vực sâu!

Sáu mươi năm trước, Tần Hải cũng xưng vương lừng lẫy, hắn bây giờ cũng đang là thành chủ Tội Ác CHi Thành, đứng đầu những người gác đêm chống đỡ hang quỷ ở cực Bắc.

Hai mươi năm trước, một nữ tử thậm chí không thuộc năm người đứng đầu, nhờ vào tâm trí giảo hoạt mà may mắn sống sót ở cổng Thiên Xu. Giờ đây, bà ta chính là Thiên Hậu đế quốc, thống trị hàng triệu con dân, quyền thế ngút trời!

Mà người tiếp theo còn vang dội lừng lẫy hơn nữa, trong mấy vạn năm năm qua, chưa từng có nhận vật nào có thể nghiền nát hầu hết các thiên kiêu cùng thế hệ như nàng ta.

Các thủ đoạn của nàng khủng bố đến mức khiến trăm họ đại lục Cửu Châu sợ hãi, nàng ta chính là Đệ Ngũ Ma Đầu!

Vậy mới nói, đám thiên kiêu trẻ chỉ cần trổ hết tài năng với người cùng thế hệ, ít nhiều cũng đã là nhân vật lẫy lừng một phương. Chỉ cần giữ vững đạo tâm vô địch, đứng trên đầu người thì mới có cơ hội siêu thoát!

Khi đối mặt trong trận chiến sinh tử, liệu kẻ nào sẽ bỏ qua cho nhau chứ?

“Đến rồi!”

Một tiếng gào to vang lên, vô số người nín thở bất động, cẩn thận nghe tiếng bước chân đang đến càng lúc càng gần.

Gió nhẹ thổi qua.

Người mặc bộ quần áo trắng như tuyết bước đến, mái tóc hai màu đen trắng bay theo gió, khuôn mặt tuấn tú chẳng để lộ chút biểu tình nào.

Tất cả mọi người đều chú ý tới đôi mắt xanh biếc như dãi ngân hà sâu thẳm của hắn, Từ Bắc Vọng như thể một vị thần trẻ tuổi mà bề trên đưa xuống!

Nam tử áo trắng coi như không nhìn thấy những người quanh mình, hắn ta điềm tĩnh bước lên trên đài cao, bộ dáng như thể đang đến thăm nhà một lão bằng hữu.

Tuy nhiên, đám người đứng xem lại cảm nhận được một luồng áp lực bức người do nam nhân trong truyền thuyết này tạo ra.

“Từ Bắc Vọng, cuối cùng cũng dám chạm mặt ta rồi à? Ta còn tưởng ngươi định trốn cả đời này chứ?”

Ngũ quan của Ngự Quang m sắc bén như đao khắc, hắn chợt nở nụ cười uy hiếp.

Đối với lời khiêu khích của đối phương, Từ Bắc Vọng cũng chẳng hề bận tâm, hắn ta cười như không cười, nhẹ nhàng nói: “Vị hôn thê của ngươi, xúc cảm cũng không tệ lắm.”

Từ Bắc vọng vừa dứt lời, toàn bộ nơi này rơi vào trầm mặc!

Vô số người nghẹn họng cạn lời, sau đó mới để lộ ra ánh nhìn sâu xa về phía mỹ nhân dung mạo như hoa đang ngồi ở bên kia, chính là công chúa điện hạ có sắc đẹp tựa như Hằng Nga ở cung trăng

Cơ Minh Nguyệt tái mặt, nàng ta khẽ cúi đầu, cố gắng lẩn tránh vô số ánh mắt đang hướng tới mình.

Cơ Minh Nguyệt không rơi nước mắt, nàng chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, đồng thời đau đớn thống khổ như bị bỏng!

“Láo xược!”

Một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Thiên Hậu đế quốc đứng dậy, lạnh lùng nhìn người áo trắng: “Minh Nguyệt là công chúa Đại Càn, trong mắt ngươi có còn tôn ti trật tự nữa hay không?”

Đám người nghe vậy chỉ biết nhìn nhau, ai ai cũng tỏ vẻ kì quái.

Sao Thiên Hậu lại có vẻ như đang nhấn mạnh trước mặt quần chúng thiên hạ chuyện công chúa bị làm nhục là thật thế nhỉ?

Có lẽ Thiên Hậu cũng chỉ mong Cơ công chúa bị mất mặt.

“Ha ha…”

Ngự Quang m cười lơ đễnh, nhưng khuôn mặt đang vặn vẹo không ngừng, ánh mắt lạnh lẽo như đao kiếm.

Dù hắn có giả vờ không thèm để ý ra sao, thì vẫn là một cái gai găm ở trong lòng.

Hắn là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất!

Lửa giận của sự thù hận, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn đều đau đớn vô cùng!

Từ Bắc Vọng bước lên trước hai bước, khuôn mặt ôn hòa bỗng chốc lạnh lùng: “Nếu đã cược mệnh, vậy thì chỉ có thể có một người còn sống sót khỏi võ đài.”

“Ai dám ra tay can thiệp, đừng trách quý phi nương nương vô tình.”

Thanh âm vang vọng bốn phía, đám người câm như hến.

Cuồng!

Nam tử áo trắng có thể biểu lộ sự điên cuồng vô cùng tinh tế!

Đôi mắt lão giả Thánh Cảnh thánh địa Cửu Tiêu nheo mắt, ông ta không hề lên tiếng phủ quyết.

Vào khoảnh khắc Thánh Tử đáp ứng, ông ta đã chẳng còn đường lui nữa rồi.

Tuy ông chắc chắn rằng Thánh Tử không có khả năng thua cuộc, nhưng lỡ như hắn lâm vào thế bất lợi, ông cũng sẽ không ra tay.

Đây là việc liên quan đến mặt mũi của nhánh chính đạo thống, cũng là quá trình mà mỗi đại Thánh Tử đều phải trải qua. Nếu bại trận bởi người cùng thế hệ, thì kẻ đó cũng không xứng đáng là Thánh Cảnh.

Thế nhưng lão giả trầm mặc một chút, sau đó lên tiếng bằng chất giọng khàn khàn: “Không cho phép dùng pháp bảo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.