Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 147: Ta vội lắm (2)



Phải thế chứ!

Dù sao Từ Bắc Vọng cũng là chó săn được Đệ Ngũ Ma Đầu trọng dụng nhất, ai biết nàng ta đã cho hắn pháp khí hộ mệnh gì chứ?

Nếu chỉ dựa vào chân khí chân thực của bản thân, phần thắng của Ngự Thánh Tử không chừng còn nhiều hơn mấy lần, Từ ác liêu gần như không có cửa đối đầu với hắn!

Phải biết rằng, tuyệt thế thiên kiêu Ngự Quang Âm đã tự phế bỏ tu vi của chính mình hai lần, liệu chân khí của hắn cô đọng đến mức khủng bổ như thế nào?

Nam tử áo trắng nhẹ vuốt cằm, sau đó bình tĩnh nói: “Không có yêu cầu gì khác thì bắt đầu thôi, ta vội lắm.”

Hắn vừa dứt lời, sương máu bắt đầu dâng trào rồi trôi lơ lửng giữa trời.

“Giết!”

Ngự Quang Âm rống lên giận giữ, tiếng thét của hắn mang theo sát ý mạnh mẽ!

Thoáng chốc, ánh sáng lộng lẫy bao quanh hắn bừng lên, các loại phù văn ánh lên đan vào nhau.

Ngự Quang Âm siêu việt ngạo nghễ đứng ở đài cao, trông hắn giống như một pho tượng viễn cổ sừng sững đứng đó.

Đùng đoàng đoàng!

Một quyền tung ra khiến đất trời rung chuyển, như thể Ngự Quang Âm đang hấp thu năng lượng của trời cao.

Đường quyền được bao phủ bởi một luồng ánh sáng vàng lấp lánh, btrận pháp đặc biệt trên đài cao bắt đầu xuất hiện những vết rách.

“Rống-”

Bên trong biển máu cuồn cuộn, hư ảnh của ác thú điên cuồng gào thét, uy lực đáng sợ đè xuống.

Ầm!

Không khí không ngừng chấn động, quyền chường mạnh mẽ cuồn cuộn va chạm trong phút chốc.

Đám người mặc kệ đôi tai ù ù, ai nấy đều trợn to mắt để xem.

“Phốc-”

Một chưởng khổng lồ mang theo sự ăn mòn huyết khí khủng bố, khóe miệng Ngự Quang Âm giàn giụa máu, hắn lau khô vết máu, cười thật lớn.

Đám người đột nhiên chấn động!

Không phải là Ngự thánh tử, mà là nam tử áo trắng.

Hắn bị đẩy lui hai bước về phía sau!

Người đàn ông chói mắt như ánh sáng ban ngày, mỗi lần chiến đấu đều có thể quét sạch nghiền nát đối thủ, vậy mà cũng lâm vào thế yếu được sao?

Rất nhiều người không thể tin nổi, họ đều biết Ngự thánh tử rất mạnh, nhưng không nghĩ hắn ta lại mạnh tới mức này, chỉ mới một chiêu mà thôi!

Lúc đầu, chỉ một chưởng này của Từ công tử đã chủng hổ Vũ gia phải quỳ xuống xin hàng, nhưng giờ đây…

Tuy rằng nhìn có vẻ cân sức, nhưng từ biểu cảm của Ngự thánh tử có thể đoán được rằng, hắn chỉ đang thăm dò.

Gò má tái nhợt của Cơ Minh Nguyệt dần hồng hào trở lại, nàng cũng bị chưởng này mà để lộ bảo mệnh Thanh Liên, hiện giờ có thể thấy, thực lực của nàng và Ngự lang chênh lệch quá nhiều.

Quan văn quan võ triều đình vô cùng thích thú, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Rốt cuộc cũng có thiên kiêu trẻ tuổi đánh chết được Từ ác liêu rồi!

Không hổ là Thánh Tử Cửu Tiêu!

Khoảnh khắc hắn bước vào kinh thành, có lẽ cũng lúc Từ ác liêu bị tuyên án tử hình!

Mạnh quá!

Trên đài cao.

Cả cơ thể Ngự Quang Âm được bao phủ hào quang rực rỡ, sương mù mờ mịt bốc lên, hắn ta lạnh lẽo nhìn áo bào trắng, thanh âm sắc bén như đao:

“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này ư?”

Ngự Quang Âm ngừng lại một chút, hắn ta đột nhiên phát ra khí tức cuồng bạo, sau đó không ngừng gào thét: “Đa tạ vì đã cho ta cơ hội giết ngươi!”

Ầm ầm!

Hư không đều đang run rẩy, đài cao trực tiếp sụp đổ, một vùng đất hóa thành bột mịn.

“Mở!”

Hào quanh bao phủ Ngự Quang Âm phát ra ánh sáng cực hạn, một cỗ năng lượng quỷ dị trút xuống.

Hắn ta tựa như thần quang, cơ thể phân liệt ra tứ phía!

Ba người giống nhau như đúc xuất hiện trên võ đài, khí tức mênh mông, sát ý ngập trời!

Đám người chấn động một phen!

Đây chính là một kích đỉnh phong của Ngự Thánh Tử ư?

Bọn hắn cảm thấy, mỗi lần giơ tay nhấc chân của Ngự Quang Âm đều phát ra nguồn sức mạnh hủy diệt không gì có thể cản nổi, uy lực tựa như thần linh!

“Làm sao có thể...”

Một ít võ giả cấp thấp giống như tượng đất, đại não lâm vào trạng thái chết máy.

Bọn hắn rung động đến cực hạn, bởi vì kinh hãi mà khoé miệng không ngậm lại được!

Ngự Quang Âm...

Chẳng lẽ, đây chính là uy lực tạm dừng thời gian ngắn hạn?

Vậy thì không khỏi quá không thể tưởng tượng nổi!

Vũ Chiếu ngồi bên trong phượng liễn, khi nhìn thấy một màn này, đáy mắt bà ta hiện lên một sự thất vọng không dễ dàng phát giác.

Bà thất vọng cực độ đối với chủng hổ nhà mình!

Nhìn xem, đây mới thật sự là tuyệt thế thiên kiêu!

Từ Bắc Vọng khẽ biến sắc, nhưng bề ngoài vẫn phong khinh vân đạm như cũ.

Tên này, xem như người mạnh nhất trong những kẻ mình từng gặp.

“Đáng tiếc...”

Từ Bắc Vọng lắc đầu bật cười.

Khi hắn vừa nói xong, trời cao phát ra tiếng động rền vang!

Mọi người như bị một đôi tay nắm lấy, khí huyết trong cơ thể đột nhiên sục sôi!

Màn sương máu kéo dài đến vùng đất xa xôi, phủ khắp hư không chỉ trong nháy mắt, sau đó ngưng tụ thành một vùng biển máu rộng lớn vô ngần!

Bọt sóng màu đỏ vỗ về, dao động trong biển máu, sau đó dần dần hội tụ thành thế giới huyết sắc, các võ giả thậm chí nhìn thấy nhà cửa núi cao, cổ thụ che trời, chim chóc huyết hạc, thậm chí khói bếp màu máu lượn lờ ở bên trong!

Cảnh tượng này, khiến tất cả mọi người kinh sợ đến ngây người!

Bọn hắn ai nấy đều rùng mình, thần sắc trở nên tuyệt vọng sợ hãi.

Nam nhân này, hắn ta tu luyện công pháp nào vậy?

Ba thân ảnh của Ngự Quang Âm không nhịn được mà run rẩy, bên tai vang vọng tiếng chuông cảnh báo.

Xuyên suốt cuộc đời này, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy sợ hãi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.