Từ Bắc Vọng tiếp nhận, xác nhận không có vấn đề gì rồi bỏ chùy gỗ vào nhẫn trữ vật.
Uy lực của Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công tầng thứ ba quả nhiên bất phàm, thậm chí còn giúp hắn kiếm lời một món Thánh khí.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy áo bào trắng của mình đẫm vết máu, đôi mày nhíu chặt, sau đó hắn cởi ném xuống bên cạnh thi thể.
Từ Bắc Vọng khẽ nói:“Thật đáng tiếc, ta không ngờ mình phải dùng cách này để làm quen ngươi.”
Hắn nói xong, lấy ra một bộ áo bào trắng tinh xảo từ chiếc nhẫn rồi mặc vào, sau đó chậm rãi rời đi.
Tất cả mọi người chỉ biết câm lặng, sau đó đưa mắt nhìn cái bóng đang đi xa.
Cho dù trận đấu đã hạ màn, nhưng nội tâm rung động của bọn hắn vẫn không thể nào bình phục ngay được.
Nam nhân này, quả là thần minh của thế hệ trẻ tuổi!
...
...
Phòng bếp.
Mèo con mệt mỏi thở hồng hộc, lười biếng dính vào mặt bàn.
Nam tử áo trắng nhanh chóng đi tới, hắn nhìn thấy một bát rau xanh bốc khói nghi ngút trên bàn.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhã nhặn ngồi, sắc mặt vẫn lạnh lùng trước sau như một.
“Nương nương, ti chức nếm một ngụm.”
Từ Bắc Vọng gắp thức ăn vào miệng, chợt lộ ra thần sắc tán thưởng: “Mỹ vị, tay nghề của nương nương thật là tốt!”
Ông trời ạ, rau xanh thì đừng cho gia vị, vị ngọt ăn ngon hả?
Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi hơi gật gật cằm, mắt bích nhìn về phía thịt gà cắt gọn thành miếng.
“Meo ~”
Mèo béo bĩu môi, chạy đến bếp lò ỉu xìu yếu ớt phun lửa.
Từ Bắc Vọng đi qua đó, hắn xắn tay áo rồi bắt đầu rót dầu vào trong nồi.
Hắn khẽ nở nụ cười ung dung nhẹ nhõm, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
….
….
Trong cung điện.
Từ Bắc Vọng ngồi xếp bằng, sắc mặt vốn luôn bình tĩnh đột nhiên hiện lên một tia tiếc nuối.
Một người mạnh mẽ như Ngự Quang m, mà tháp khí vận cũng chỉ có chín mươi ba tầng, không thể được xếp vào hàng ngũ thiên mệnh chi tử.
Còn goá phụ Cơ Minh Nguyệt kia cũng chỉ cao hơn có một tầng.
Lẽ nào trong khắp Cửu Châu đại lục, chỉ tồn tại hai con chuột tầm bảo thôi sao?
Hắn khẽ khàng lắc đầu, sau đó lấy một cây búa gỗ từ trong nhẫn trữ vật.
Đây chính là pháp khí Thánh giai, mặc dù bên ngoài nom rất bình thường, nhưng một khi búa nào giáng xuống, thì những tên được gọi là thiên kiêu kia cũng phải biến thành một bãi thịt nát.
Ong!
Một giọt máu tươi bắn ra khỏi trán, hào quang lượn lờ xung quanh búa gỗ trong nháy mắt, khí tức cổ xưa tràn ngập không gian.
Đột nhiên.
“Cút!”
Trên cán búa gỗ hoa văn chạm khắc xen lẫn dần dần hiện ra một thân ảnh hư ảo, uy thế mênh mông.
“Lãnh huyết vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn!”
“Tâm ta hướng về chính đạo, há có thể nhận ngươi làm chủ nhân?!”
Hư ảnh tức giận lớn tiếng gào thét, cật lực chống lại sự xâm lấn của tinh huyết, búa gỗ chấn động không thôi.
Từ Bắc Vọng cảm thấy bản thân bị mạo phạm, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Trải qua năm tháng dài lâu, Một vài món pháp bảo Thánh giai sẽ bắt đầu linh khí, và hình như nó đang ác ý với mình a.
Hắn khôi phục cảm xúc, nở ra nụ cười ôn nhuận tự nhiên: “Tiền bối phán đoán sai rồi, tại hạ là người tốt.”
Nếu là do linh khí kháng cự, uy lực Thánh khí căn bản không thể phát huy, thật sự rất khó giải quyết.
“Ta vừa nhìn thấy ngươi, liền biết người là một ác nhân táng tận lương tâm.”
“Cho dù ý thức của ta tan vỡ, cũng sẽ không khúm núm nịnh bợ ngươi!”
Búa gỗ rung lắc điền cuồng, khí tức cường bạo phun tràn, tiếng gầm vang vọng!
Thoáng chốc, không khí đông cứng như sắt thép.
Ánh mắt Từ Bắc Vọng thâm lãnh, hắn đứng dậy, mang theo búa gỗ ra ngoài.
“Vậy ta sẽ làm theo ý của ngươi, ta sẽ vứt ngươi xuống hố xí để ngươi trấn áp ở đó một vạn năm!”
....
....
Từ Bắc Vọng cuối cùng vẫn không nỡ phế bỏ một thánh khí, cho nên hắn muốn nhờ Lão Đại kính yêu ra tay.
Nhưng hắn ta vừa bước vào hồ Cửu Châu, lập tức bị hàn ý đáng sợ bao phủ.
Hàn ý lạnh thấu xương cốt tràn ngập khắp nơi, như bóng với hình, giống như tiếng thở băng lãnhcủa Tử Thần, khiến hắn không cách nào chống đỡ, cũng chẳng còn đường thoái lui.
Từ Bắc Vọng cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều bị áp chế, biểu cảm dần trở nên hoảng sợ.
Lão Đại, người vừa mới ăn xong món gà viên chiên giòn của tuỳ tùng đấy.
“Bổn cung cho ngươi thời gian một ngày để cút khỏi Thái Sơ cung, nếu không thì ta sẽ thiến ngươi!”
Đôi mắt xanh như ngọc bích của Đệ Ngũ Cẩm Sương lộ ra một tia lạnh lẽo, thanh âm giống như băng tuyết vĩnh cửu.
Theo sau câu nói vừa dứt, nữ tử váy tím cũng biết mất bặt tăm.
Từ Bắc Vọng đứng ngây ngốc tại chỗ, bàng hoàng mơ hồ.
Rốt cuộc nàng ấy đang phát cơn điên gì vậy chứ?
Mèo mập nằm trên ghế dài, hai chân buông thỏng đung đưa đung đưa, kẹo hồ lô trên vuốt vẫn còn thừa lại một viên.
“Có chuyện gì vậy?”
Từ Bắc Vọng trừng mắt nhìn nó, lo lắng bước đến rồi đưa ra nghi vấn.
Mèo mập ngoảnh mặt làm ngơ, vươn đầu lưỡi tỉ mỉ liếm viên kẹo hồ lô cuối cùng.