Nam tử đội kim quan là truyền nhân môn phiệt Thác Bạt thị, sao hắn có thể nhẫn nhịn sự khiêu khích như thế!
Khí tức hắn ta tăng vọt, đỉnh đầu xuất hiện đôi cánh tím hư ảo, chậm rãi nhe răng nanh đẫm máu tươi.
“Dừng tay!”
Truyền nhân Khổng gia lập tức ba phải, hắn nhìn về phía Hiên Viên Trường Khanh: “Thần Tuấn, ngươi cũng muốn tham gia với bọn ta để giết chết Từ ác liêu sao?”
Hiên Viên Trường Khanh nhíu mày, tuy rằng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng chữ “ với” kia đã chọc giận hắn.
“Chỉ nghe qua làm bạn với sói, chưa từng nghe đồng hành với chó.”
“Một bày kiến gián muốn sóng vai đồng hành cùng bản tôn, trước tiên nên tự hỏi lại bản thân có xứng hay không.”
Xoẹt!
Câu nói này triệt để chọc giận chúng thiên kiêu, đến cả người có năng lực ẩn nhẫn cực mạnh như Tiêu Phàm cũng phải xanh xám mặt mày.
Thần Tuấn đã biểu lộ khí thế phách lối cuồng vọng bằng kiểu cách sắc bén nhất, hắn ta không hề để chúng thiên kiêu này vào trong mắt!
Ầm ầm!
Các loại khí tức đan xen vào nhau, mang theo uy lực mãnh liệt tuôn tràn về phía Hiên Viên Trường Khanh.
“Đám kiến gián các ngươi có lẽ đã hiểu lầm gì đó về sức mạnh rồi đấy!”
Hắn ta vừa dứt lời, sáu thanh thần kiếm gào rít cũng một lúc, một cỗ khí tức vĩ ngạn cuộn chuyển tuôn ra, từ từ nuốt chửng từng đạo chân khí đang đối nghịch.
“Ngũ phẩm đỉnh phong!”
Sóng lưng truyền nhân Khổng gia lạnh toát.
Trong chốc lát, chúng thiên kiêu đồng loạt rơi xuống hầm băng, sau đó nảy ra lòng nghi ngờ cực độ!
Hắn…
Thực lực của hắn ta vậy mà đạt đến trình độ này rồi!
Nếu suy nghĩ tỉ mỉ, bọn họ không khỏi lo sợ, đợi đến khi Thiên Xu khai khởi, có lẽ Thần Tuấn sẽ bước vào tông sư cảnh khi chỉ mới hai mươi hai tuổi!!!
Quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!
Tiêu Phàm tức đến mức nổ mắt, hắn ta đột nhiên cảm thấybất lực mãnh liệt.
“Nếu ví thế hệ trẻ là một căn nhà năm tầng, đám sâu kiến các ngươi chỉ xứng ở tầng hai, đến cả tầng ba cũng không có tư cách đặt chân đến.”
“Tầng thứ tư thuộc về Triều Khuynh Tuyệt, Quân Lâm, Công Tôn Triết, Lâm Viễn, cùng với Từ Bắc Vọng.”
“Về phần bản tôn, đương nhiên là ngự tại tầng cao nhất.”
Hiên Viên Trường Khanh đứng chắp tay sau lưng, thần sắc nhìn không ra có mấy phần tự tin cuồng vọng.
Chúng thiên kiêu run rẩy đến từng tế bào, ánh mắt như muốn phun lửa!
Hiên Viên Trường Khanh không hề để ý đến lửa giận của kẻ yếu thế, bình tĩnh nói:
“Ta đặc biệt đến đây để gặp các ngươi, chính là muốn nói với các ngươi, thế hệ trẻ…”
Trầm mặc chốc lát, thần sắc hắn hiện lên vẻ phiền muộn cô quả vì ở trên cao không khỏi rét lạnh: “Ở trong thế hệ trẻ, bản tôn một tay che trời.”
Nói xong quay người, bóng lưng cô độc đìu hiu.
Đi được vài bước thì dừng lại, có chút mất hứng nói: “Bản tôn chưa từng mong cầu hư vinh, cho nên chuyện liên quan đến thực lực của bản tôn, các ngươi nhất định phải thủ khẩu như bình, không được truyền ra bên ngoài.”
Nói xong, hắn ta rảo bước rời đi, sau đó biến mất không thấy tăm hơi nữa.
Trong điện, chúng thiên kiêu chết lặng.
Thực lực của Thần Tuấn mang đến cho bọn họ đòn đả kích mãnh liệt, mơ hồ ngột ngạt không thở nổi.
Còn về thủ khẩu như bình, chẳng qua là muốn thông qua bọn hắn truyền đạt đến khắp trăm họ Cửu Châu rằng ….
Thực lực đáng sợ của Hiên Viên Trường Khanh hắn, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào cảnh giới Tông Sư.
Nhất định là vì nhìn thấy Từ Bắc Vọng như mặt trời ban trưa, Hiên Viên Thần Tuấn không cam thâm bị thế nhân ghẻ lạnh a.
“Bất kể thế nào, ngay khi vừa bước vào Thiên Xu, chúng ta sẽ liên thủ tru sát Từ ác liêu!”
Truyền nhân Khổng gia thu lại tâm tình phức tạp, trầm giọng mở lời.
Chúng thiên kiêu lũ lượt gật đầu đồng ý.
Phanh!
Chát!
Cầu lông nằm ngay ở đường biên cuối cùng bên trong.
“Quả là phế vật, năm ngày liên tiếp, bổn cung chưa từng thua.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương buông vợt cầu lông xuống, sau đó vươn tay lấy một bát canh nấm tuyết.
Cổ họng Từ Bắc Vọng chua xót, sắc mặt bất đắc dĩ.
Ngay cả khi song phương không sử dụng chân khí, hắn vẫn không thể thắng nương nương.
Bỏ qua vấn đề kĩ thuật, nhân tố bên ngoài cũng ảnh hưởng rất lớn.
Bộ ngực căng đầy cứ nảy lên không ngừng, phập phồng phập phồng, làm sao hắn có thể tập trung chơi bóng được?
Vớ đen dài che đi đôi chân chẳng tì vết bụi trần, Từ Bắc Vọng suýt bị chói mù mắt, hồn cũng bị câu đi một nửa.
Như vậy thì làm sao thắng sao được?
“Không đánh nữa!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nằm nghiêng trên ghế treo, đôi mắt biếc sáng như sao trời, đôi môi cũng nở một nụ cười không dễ nhận ra.
Chơi cũng vui đấy.
Từ Bắc Vọng lấy một chén canh nấm tuyết uống, suy nghĩ lại dần bay xa.
Một tin tức như cơn bão thổi đến Cửu Châu Đại Lục.
Thần Tuấn của Hiên Viên thị đã đạt tới cảnh giới Ngũ phẩm đỉnh phong, suýt chút nữa sẽ bước vào cảnh giới Tông sư.
Thực lòng, đây là lần đầu tiên Từ Bắc Vọng cảm nhận nguồn áp lực đến nhường này.
Hắn nhất định phải nhanh chóng nâng cao tu vi, nếu không cảnh giới chênh lệch nhiều, Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công cũng rất khó bù lại được lúc thất thế.
Cách tốt nhất đương nhiên là xin nương nương một ít đan dược.
Nhưng để đề phòng trắc trở, tùy tùng vẫn nên làm trước một bộ quần áo để dỗ nàng vui.
Một nữ tử đẹp đến mức không gì sánh bằng, khí chất cao quý vô song, có phải nên thử mặc sườn xám một chút?
Từ Bắc Vọng hạ quyết tâm, cung kính mở miệng: “Nương nương, ti chức đi ra ngoài một chuyến.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương gật gật đầu, lười biếng hỏi.
“Bao giờ thì về?”
Từ Bắc Vọng hơi vui, đây là lưu luyến tùy tùng không muốn rời ư?
Sau khi phát hiện sự thay đổi trên khuôn mặt hắn, Đệ Ngũ Cẩm Sương giở giọng trách phạt:
“Ngươi đừng quên buổi tối phải làm thịt xiên nướng cho bổn cung.”
“Tuân lệnh!”
Tùy tùng dõng dạc nói.
Ngay khi vừa bước ra khỏi cung Thái Sơ, một chú mèo béo mầm chạy đến dưới chân hắn.
“Ngươi cũng muốn đi?”
Từ Bắc Vọng nhìn nó.
“Meo meo!”
Mèo mập vui vẻ.
“Đi thôi.”
Từ Bắc Vọng gật gù, bước đi trước.
Hưu!
Mèo mập nhảy lên, móng vuốt cào khuỷu tay Từ Bắc Vọng.
“Còn muốn ôm nữa?”
Từ Bắc Vọng híp mắt, lạnh lùng nhắc nhở: “Sau này ngươi sẽ biến thành thiếu nữ xinh đẹp chứ?”
“Meo!”
Mèo mập ngại ngùng lè lưỡi.
Từ Bắc Vọng thở dài một tiếng.
Đồ mập chết tiệt này, nặng như thế này, quả là lo lắng.