“Viên đan dược này tên là Phượng Cốt Đan, còn về hiệu quả của nó, có thể giúp một tên phế vật như ngươi đạt đến cảnh giới Ngũ phẩm dễ như trở bàn tay.”
Sau đó, nàng ta làm ngơ trước lời cầu khẩn của Hoả Tinh, một đạo linh khí tuôn ra phá huỷ linh trí của nó.
Nàng nhẹ bước đi nhanh, hất cằm khoe khoang: “Nếu ngươi ngoan ngoãn hầu hạ bổn cung, chẳng lẽ không mạnh hơn gấp trăm lần cái điện Thiên Thần gì đó hay sao?”
Nghe vậy, Từ Bắc Vọng nháy mắt mấy cái, tâm tình nảy sinh cảm giác vui sướng nho nhỏ.
Nương nương sợ tuỳ tùng thay lòng đổi dạ, nên cố ý khoe khoang bản lĩnh đây mà.
Không thể không nói, tuy dáng vẻ hiện giờ của nàng vẫn lãnh đạm cao quý như cũ, nhưng lại vô cùng đáng yêu.
“Cút đi.”
Khí tức tuôn ra, Từ Bắc Vọng bay vút lên trời.
Khi hắn mở mắt ra, thấy mình đã xuất hiện trong cung điện mà bản thân thường xuyên tu luyện.
Hắn ngồi xếp bằng, lập tức nuốt Phượng Cốt Đan và Hoả Tinh xuống bụng.
Trong chốc lát, sức mạnh Hoả Nguyên tinh thuần tàn phá trong thể nội, huyệt đạo thất khiếu nhanh chóng suy biến, nội khí liên tục bành trường, ánh lửa đầy trời bao phủ cung điện.
Thiêu đốt hun đúc, đau tận xương cốt!
.....
.....
Tu luyện không màng ngày đêm, thời gian thấm thoắt trôi qua hơn một tháng.
“Meo—“
Mèo mập ghé sát vào song cửa sổ, giương nanh múa vuốt về phía nội điện.
Bạch bào chậm rãi đứng dậy, gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười, khí chất siêu nhiên thoát tục.
Ngũ phẩm trung giai!
Tinh huyết bên trong cơ thể hắn giống như sông Hoàng Hà, cuồn cuộn chảy xiết!
Bây giờ, cho dù hắn không dùng đến Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công thì cũng có thể đàn áp đám người Cơ Minh Nguyệt.
Thiên ngôn vạn ngữ chỉ duy có một câu.
Lão Đại, ta muốn la liếm ngài, ai cũng đừng hòng ngăn cản!
“Meo meo…”
Mèo mập gấp gáp đến mức đỏ cả mắt.
Từ Bắc Vọng: “Nói!”
Móng vuốt của mèo mập túm lấy chiếc hộp nhỏ rồi vứt cho hắn.
Ong!
Chiếc hộp bật mở, từng viên đan dược được xếp ngay ngắn bên trong, chí ít đều là từ cấp Địa giai trở lên.
Mèo mập khua móng vuốt, làm động tác nhét vào miệng.
Từ Bắc Vọng chấn kinh, hỏi: “Ngươi lấy đâu ra vậy?”
Mèo mập uỷ khuất rung rưng, vỗ vỗ quai hàm, móng vuốt cạ qua cạ lại trên bệ cửa sổ.
Từ Bắc Vọng lập tức hiểu rõ.
Đây là phần thưởng của Lão Đại cho nó vì đã làm mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu như quét sân rửa chén.
“Đây không phải là quỹ đen của ngươi sao, sao lại tặng cho ta?”
Từ Bắc Vọng lãnh đạm như cũ, sau đó thu hộp nhỏ vào trong nhẫn trữ vật hình trăng lưỡi liềm.
Mèo mập thè lưỡi, miệng không ngừng kêu meo meo.
Từ Bắc Vọng lại hiểu ra.
“Ngươi muốn ăn đồ nướng?”
Mèo mập gật đầu.
Nó thề rằng, món mà đại phôi đản kia thích ăn nhất, từ thịt kho tàu giờ đã biến thành thịt dê nướng.
Meo meo cũng thèm chết rồi!
Từ Bắc Vọng không thể nào lại từ chối, trên đời này còn có vụ mua bán nào lời hơn hay sao?
Cái tên nhóc mập mạp nhà người, cũng đáng yêu phết.