Gương mặt thanh lệ tuyệt luân của Triệu Khuynh Tuyệt trở nên băng lãnh rét lạnh, đôi mắt hiện lên chiến ý ngút trời!
Thần huy cuồn cuộn, âm thanh ngọc thạch rung động không dứt, một kiện chiếc vòng tay phỉ thúy bắn ra từ bên trong vòng xoáy pháp lực.
Pháp bảo Thánh giai?
Ông!
Trong nháy mắt, Từ Bắc Vọng ném chùy gỗ ra, lôi quang đen kịt, sấm sét vang dội, trấn áp ngọc tỉ ở phía bàn thờ.
Quả nhiên.
Nơi mà vòng tay ngọc phỉ thúy bay tới rõ ràng là bàn thờ.
Ầm!
Hai món Thánh khí kịch liệt va chạm, bàn thờ bị chia năm xẻ bảy, mặt đất nơi đó trực tiếp sụp đổ, cung điện chấn động không thôi.
“Giương đông kích tây?”
“Nếu không phải ta cũng có pháp bảo Thánh giai, ngọc tỉ thật có lẽ đã bị ngươi lấy đi rồi.”
Sau một khắc, Từ Bắc Vọng chuyển động đến gần, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười lạnh tàn khốc.
Biển máu cuồn cuộn lan tràn!
Hạo nhiên chính khí bao phủ!
Chân khí màu vàng nhàn nhạt hòa lẫn với ánh lửa phảng phất màu đỏ, tạo ra uy lực có thể đánh sập bầu trời!
Năng lượng kinh khủng dao động, nhất thời ngưng tụ lại một chưởng mang uy lực cực mạnh, dường như có thể đánh vỡ linh hồn Triệu Khuynh Tuyệt.
Phốc!
Ánh sao bên ngoài cơ thể nàng ta bị đánh nát, dung nhan Triệu Khuynh Tuyệt trở nên trắng bệch, máu tươi phun đầy mặt đất, thân thể tinh tế mềm mại giống như diều đứt dây, trực tiếp ngã vào vách điện.
“Ngươi...”
Máu tươi xuôi theo cánh môi chảy xuống cần cổ trắng nõn tinh tế, tay chân Triệu Khuynh Tuyệt trở nên lạnh buốt, hồn bay phách lạc.
Tại sao hắn lại mạnh như vậy?
Giờ khắc này, Triệu Khuynh Tuyệt như rơi vào địa ngục, cảm thấy có một bàn tay bóp lấy trái tim của nàng.
Hơn nữa, Triệu Khuynh Tuyệt đã từng cam đoan với các lão giả trong thánh địa, sẽ coi Từ ác liêu như thịt cá trên thớt gỗ, nhưng không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
Tan tác!
Đối phương cường đại đến mức khiến nàng tuyệt vọng ngạt thở, sự cao ngạo tích lũy trong những năm qua đã sụp đổ, đạo tâm kiên cố cũng dao động.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng điềm nhiên như không, giống như hắn vừa mới giẫm đạp một con giun dế mà thôi.
Hắn tế ra tất cả pháp bảo ở trên đỉnh đầu Triệu Khuynh Tuyệt.
Dám động thì nhất định sẽ phải chết!
Nếu không phải có thân vận là người mang khí vận, hai người này đã sớm táng mệnh nơi hoàng tuyền cùng nhau.
Từ Bắc Vọng thở một hơi thật dài để ổn định tâm tình, sau đó sải bước tiến vào hố sâu, đưa tay đoạt lấy ngọc tỉ óng ánh.
Không có nửa phần chần chờ, một giọt tinh huyết ở trán vẩy ra, cảm giác quỷ dị huyền diệu truyền đến
...
...
Sáng sớm, điện Kim Loan cử hành triều hội như thường lệ.
Bên trên ngai vàng, Vũ Chiếu nhìn lướt qua tấu chương, sau đó đưa mắt đám quan to quan nhỏ đang đứng xung quanh: “Tần thành chủ vừa xin phong thưởng cho một nhóm công thần trừ ma, triều đình không thể keo kiệt.”
Thủ Phụ Trương Thái Nhạc cầm hốt ngà voi trong tay, ông ta bước ra khỏi hàng, cung kính nói: “Nội Các sẽ lập tức an bài.”
Nhưng vào lúc này.
Ầm ầm!
Kinh thành truyền đến một tiếng vang thật lớn, ngay cả hoàng thành cũng chấn động.
Cả điện lặng ngắt như tờ, quần thần hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đều có chút kinh hãi.
Chẳng lẽ có kẻ địch xâm lấn quốc đô?
“Bẩm Thiên Hậu!”
Tiếng nói thanh lãnh truyền vào trong điện, một lão thái giám lưng gù nhanh chóng báo cáo chi tiết: “Thái miếu đột nhiên sụp đổ rồi biến mất.”
Trong chốc lát.
Cả triều xôn xao!
Thần sắc quần thần cảm thấy khó có thể tin được, tim gan như muốn vỡ nát.
Tin dữ động trời!
Loại chuyện này có ý nghĩa như thế nào?
Bọn hắn tựa hồ nhìn thấy cảnh tượng vương triều suy sụp hấp hối, trong đó còn có bóng dáng hốt hoảng lảo đảo của vị đế vương.
Vận mệnh của Đại Càn tới hồi rối ren, chẳng lẽ sắp phát sinh tai họa ngập trời?
Bầu không khí trong điện trở nên âm trầm quỷ dị, lão thái giám phát hiện lời nói của mình còn một ý nghĩa khác, ông ta hoảng hốt sửa lại: “Là thái miếu của tiền triều.”
Trái tim đang treo trên cổ họng của các quần thần trở về vị trí cũ, ai nấy đều l âm thầm lăng trì lão thái giám trong đầu.
Đã hơn một ngàn năm trôi qua, miếu thờ Đại Hạ sụp đổ là chuyện không thể bình thường hơn.
Cửu Châu xưa nay có câu nói “Hưng diệt quốc, kế tuyệt thế”.
(*) Các triều đại Trung Quốc khi nối nhau thường không giết sạch con cháu triều trước mà phong đất phong tước cho để triều đại cũ truyền thừa hương hỏa mà không mất hẳn dòng giống.
Khi Đại Càn vừa mới thành lập, để trấn an dân từ tiền triều, cùng với mục đích bày tỏ sự nhân đức, Thái Tổ đã đặc biệt cho phép giữ lại thái miếu Đại Hạ để thờ cúng tế tự.
Đến thời điểm hiện tại, sự thống trị của Đại Càn đã thâm căn cố đế, thái miếu tiền triều có cũng được mà không có cũng không sao, sụp đổ lại càng tốt.
Vũ Chiếu khôi phục thần sắc bình tĩnh, sau đó đoan trang nghiêm túc nói: “Bản cung cực kỳ kính sợ, mong các vị hãy tìm ra nguyên do gây ra tai họa, sau đó suy nghĩ về cách thức trấn áp.”
Bà ta vừa dứt lời, quần thần đồng thanh đáp lại: “Tuân mệnh!”
Bạch bạch bạch!
Tiếng bước chân vội vàng vang lên, Tông Hiến yết kiến, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Quần thần bắt đầu quan sát dáng vẻ hoang mang của Thái Sử Lệnh thuộc Ty Thiên Giám.
“Thiên Hậu, thần vừa xem thiên tượng, ngọc tỉ truyền quốc đã hiện thế ở núi Mang Sơn.”
Dây thanh quản của Tông Hiến khẽ rung động, dường như khó có thể áp chế sự vui mừng hưng phấn trong giọng nói.
Oanh!
Tựa như một viên đá lớn rơi vào đáy hồ, gây nên sóng gió kinh khủng!
Quần thần hít một hơi lạnh, nội tâm dời sông lấp biển, rung động đến mức linh hồn muốn bay ra ngoài.
Thần khí!
Ngọc tỉ truyền quốc mà Cơ thị Đại Càn vẫn luôn tìm kiếm, vậy mà ở ngay dưới mí mắt?
Hoang đường đến mức bọn họ nghẹn họng trân trối!
Bên trên ngai vàng, sắc mặt Vũ Chiếu căng cứng, một loại tâm tình vui sướng không có gì sánh kịp tràn ngập trong lồng ngực.
Trong lúc bà ta nhiếp chính, ngọc tỉ truyền quốc đột nhiên xuất hiện, chuyện này chẳng lẽ không phải “Thiên mệnh ở nơi ta”?
Tin tức nặng ký này đã chọc vào dục vọng quyền lực giấu sâu trong nội tâm Vũ Chiếu. Thậm chí, bà ta còn cảm giác chính mình vừa thu được sự tin tưởng và năng lượng từ trời cao
Bản cung bắt buộc phải có được món Thần khí này!
Cổ họng Tông Hiến nhấp nhô lên xuống, ông ta chậm rãi mở miệng, đánh tan bầu không khí yên tĩnh kéo dài: “Hơn nữa, trong Ngọc tỉ còn mang theo một tia Long khí.”
Hai chữ long khí va chạm giữa các cột trong cung điện, thanh âm quanh quẩn bên mang tai mỗi người.
Đâu chỉ là động đất cấp mười tám, giống như gió bạo nhanh chóng lan tràn mỗi một góc!
Cái gì là long khí?
Không phải là khí tức của Thần thú Chân Long.
Mà là chí bảo buộc chặt cùng với vận nước của vương triều, được trời xanh chiếu cố, công đức hộ thể, duy trì sự tín niệm của chúng sinh!
Không ngờ, Đại Hạ đã diệt vong lâu như vậy, vậy mà long khí vẫn còn tồn tại trên ngọc tỉ
Quan trọng hơn hết, Đế Sư đã từng tiết lộ, bệ hạ vẫn luôn dựa vào long khí của Đại Càn để kéo dài mệnh cách, nếu có thể nuốt chủng một cỗ long khí khác để gia tăng công pháp đặc thù của Cơ thị.