Tin tức ngọc tỉ truyền quốc hiện thế đã truyền vào tai các thế lực trong đại lục Cửu Châu bằng tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Vô số cường giả không tiếc vận dụng bí pháp không gian, xé nát bầu trời để có mặt tại Đại Càn.
Từ khi khai thiên lập địa tới nay, đại lục Cửu Châu cũng chỉ có mười bảo vật Thần khí, cho dù ngọc tỉ truyền quốc được xếp cuối cùng, nhưng nó vẫn có thể làm cho thế nhân điên cuồng!
Mang Sơn ồn áo náo nhiệt, thiên quân vạn mã đều tề tụ tại đây, những võ giả có tu vi yếu ớt cũng chạy đến để thăm dò phong thái của Thần khí.
Người đông nghìn nghịt, loạn xị bát nháo, đáng sợ đến mức hung thú câm như hến.
...
...
Cùng lúc đó, tòa cung điện ở vực sâu ầm ầm vỡ tan, linh khí tan biến, làn sương mù xám xịt từ từ bốc lên.
Trong số ba con người bị đè trong sơn cốc, một kẻ bê bết máu còn đang thoi thóp, tên còn lại rơi vào trạng thái nửa chết nửa sống.
Ánh mắt của nữ tử mặc váy lông vô cùng hoảng hốt, tựa như nàng ta vẫn chưa hồi phục lại từ lần đả kích trước đó.
Triều Khuynh Tuyệt hiểu rõ, dựa vào thực lực của mình, nàng không thể cướp đoạt ngọc tỉ truyền quốc.
Nàng nhìn chằm chằm nam tử cách đó mấy trượng, ngọn lửa hận thù trong mắt dấy lên rồi lại dập tắt, cảm xúc cay đắng bắt đầu tràn lan trong đáy lòng, vừa khuất nhục lại không cam lòng!
Sắc mặc Từ Bắc Vọng vẫn tùy ý lạnh nhạt như cũ, tuy nhiên, hắn đang mừng thầm trong bụng.
Ban đầu, hắn tưởng đây chỉ là một món pháp bảo Thánh giai, hoặc là linh vật thiên địa, dù sao cũng là những chiếc chìa khoá nằm trong tay ba con người vô cùng may mắn.
Nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ đây lại là một món Thần khí!
Hèn chi tháp khí vận của hai tên kia lại tăng vọt đến chín mươi chín tầng!
Sau khi thu hoạch xong, hắn cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Từ Bắc Vọng liếc nhìn Triều Khuynh Tuyệt bằng ánh mắt sâu xa, sau đó định lấy phi thuyền màu tím ra.
Oanh!
Bầu trời đột nhiên chấn động.
Tầng mây nứt vỡ, phù văn lấp lóe, tạo ra một con đường xuyên qua bầu trời.
Một lão nhân cao to đứng giữa không trung, thân mặc áo giáp sáng rực, tay cầm trường thương, trông giống như một vị chiến thần vô địch.
Ông ta để một chòm râu ngắn rậm, gương mặt chằng chịt vết sẹo, hốc mắt lõm sâu.
“Tiểu bối họ Từ, ngươi hãy giao ngọc tỉ ra.”
Ông ta nở nụ cười mỉm chi, ngữ khí ôn hòa, giống như đang hàn huyên tâm sự với Từ Bắc Vọng, nhưng lời nói lại tràn đầy sát khí, khiến cho người ta không rét mà run.
Mặt nạ ngụy trang không thể kháng cự sự thăm dò của Thánh Cảnh, trên thân người này phát ra khí tức chính đạo và pháp tắc mênh mông.
Ngoại trừ Thần khí, còn có cái gì?
“Tiền bối, chính là hắn đoạt ngọc tỉ!”
Chẳng biết lúc nào, Diệp Thiên mở con ngươi huyết hồng như lệ quỷ ở địa ngục, hắn gắt gao nhìn chằm chằm kẻ thù, hận không thể ăn tươi nuôt sống Từ Bắc Vọng!
Sắc mặt Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lẽo, hắn vẫn không nói một lời.
“Ngay lập tức!”
Thanh âm của lão nhân áo giáp vang vọng như chuông đồng, hùng hồn hữu lực, giống như có thể đánh tan hết thảy mọi thứ.
Trường thương của ông ta chỉ thẳng về phía trước, xé nát mặt nạ da người của Từ Bắc Vọng.
Ầm ầm!
Vô số vệt sáng lần theo khí tức mà tìm đến đây, một mảng không gian núi rừng hóa thành bột mịn, các cường giả của những thế lực lớn nhanh chóng đi vào bên trong sơn cốc, đám người Vũ Chiếu và Trương Thái Nhạc cũng đồng thời có mặt.
Bọn hắn lập tức nhìn thấy nam tử tuấn mỹ có mái tóc đen trắng hai nửa, mắt xanh thâm thúy, giữa trán còn có một ấn ký màu vàng kim.
“Lại là ngươi.”
Vũ Chiếu vô cùng kinh hãi, bà ta không ngờ ngọc tỉ truyền quốc lại nằm trong tay Từ ác liêu.
Dạo gần đây, mỗi một chuyện lớn phát sinh ở Cửu Châu đều có bóng dáng của hắn ta!
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, tên thiên kiêu này đã khiến các thế lực lớn phải kiêng kị đôi phần, bây giờ hắn lại có thể bá chiếm Thần khí. Chẳng lẽ Từ ác liêu là tu sĩ được ông trời chiếu cố?
Bọn hắn quay đầu ngưỡng mộ lão nhân áo giáp lơ lửng giữa không trung, những người thuộc thế hệ trước đương nhiên biết rõ đây là ai.
Người đã sống hơn hai trăm tuổi, từng trải qua muôn ngàn thử thách trên chiến trường, vốn được xưng là võ thần Cơ gia.
Thậm chí, ông ta còn là một trong hai vị Thánh Cảnh còn sót lại của Cơ gia!
“Ngươi muốn phản quốc? Một kẻ tai họa như ngươi, quả thật không nên sống trên đời!”
Võ thần Cơ gia nhìn thấy sắc mặt điềm tĩnh của Từ Bắc Vọng, trong lòng dâng trào cơn cuồng nộ đến cực hạn, một luồng uy áp kinh khủng trút xuống.
Từ Bắc Vọng bật cười, sau đó lắc đầu rồi nói: “Tiền bối đổ tội thành thạo thật đấy, các ngươi gióng trống khua chiêng đến đây là để ức hiếp ta sao?”
Hắn ta nói xong, vô số cường giả chỉ biết câm nín.
Bọn hắn biết tên này là vảy ngược của Đệ Ngũ Ma Đầu, nhưng sự tình lần này có liên quan đến Thần khí, cho nên không thể chắp tay bỏ qua.
Đối với Cơ gia mà nói, thứ này liên quan đến vận mệnh của vương triều, đồng thời cũng giúp đỡ Hoàng đế hồi phục sức khỏe. Vì thế, bọn họ nhất định phải lấy về bằng bất cứ giá nào!
“Kẻ ác chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng. Để ta xem, ai có thể cứu được ngươi?”
Có người âm thầm nguyền rủa.
Đột nhiên.
Khí tức quang minh chính đại quét qua nơi này, một lão giả mặc văn bào đột nhiên xuất hiện.
Hai bên tóc mai có màu hoa râm, nụ cười hiền lành hòa ái, nếp nhăn khắc họa sự tang thương của năm tháng.