Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 164: Nương nương cứu ta! (2)



Đế Sư quát mắng Võ thần Cơ gia, sau đó đi đến trước mặt Từ Bắc Vọng, nói với hắn bằng giọng điệu ấm áp: “Đại Càn chúng ta có một thiên kiêu cái thế, tiền đồ xán lạn như ngươi, lão hủ rất vui mừng.”

Ông ta ngừng lại một chút, giống như rất khó mở miệng, khe khẽ nói: “Ngọc tỉ truyền quốc đối với Đại Càn cực kì quan trọng, xin tiểu hữu thông cảm cho lão hủ vô lễ.”

Nếu chỉ là ngọc tỉ, ông ta có lẽ sẽ không dây dưa, nhưng sợi long khí bên trong ngọc tỉ có thể kéo dài sinh mệnh, giúp cho Hoàng đế thức tỉnh sau cơn mê.

Từ Bắc Vọng bày ra biểu cảm không hề bận tâm, nhưng trong lòng hắn cũng không ngờ sự tình lại diễn ra như thế này, ngay cả Đế Sư danh chấn Cửu Châu cũng xuất hiện rồi.

“Người có tài thì đương nhiên sẽ chiếm được bảo vật trong thiên hạ. Hơn nữa, đây là ngọc tỉ của vương triều Đại Hạ, liên quan gì đến Cơ gia?”

Hắn tỏ ra bình tĩnh vô cùng, không hề có chút hoảng sợ.

Nghe vậy, tất cả mọi người vô cùng sợ hãi.

Từ Bắc Vọng đối mặt với Đế Sư, người có tu vi Thánh Cảnh đỉnh phong, thậm chí gần đạt đến cảnh giác Bán Bộ Chí Tôn, thế mà hắn lại dám nói ra lời nói cuồng vọng phách lối như thế.

Lời nói của hắn, hoàn toàn là đang mỉa mai Cơ gia soán quyền đoạt vị.

Đế Sư cũng không tức giận, thậm chí còn nở nụ cười chân thành tha thiết: “Từ tiểu hữu, Thần khí nhất định phải có pháp tắc của võ giả có tu vi Niết Bàn mới có thể khởi động, ngươi cũng không sử dụng được.”

“Chi bằng, ngươi đổi nó với ba món Thánh khí của ta?”

Ong ong ong!

Ngón tay ông ta gõ theo tiết tấu, ba món bảo vật mang theo pháp lực cuồn cuộn lơ lửng trên hư không.

Một chiếc ô lớn đen nhánh che khuất bầu trời.

Một cái chum bằng đồng thau, trên miệng chum còn phun ra một rặng mây may mắn.

Một tấm thẻ tre có khắc ghi những nan đề nghiệp báo của các vị nho gia tiên hiền.

Trong chốc lát, tất cả mọi người bất giác thở hồng hộc, ánh mắt hiện lên một tia tham lam.

Đế Sư đã hạ mình đến vậy, nếu Từ ác liêu vẫn kiên quyết cự tuyệt, vậy hắn ta là thứ không biết điều!

Đổi lại là người bình thường, bọn hắn chắc chắn sẽ đáp ứng ngay lập tức, mặc dù bản thân chịu thiệt thòi, nhưng có thể khiến cho Đế Sư nợ mình một món nhân tình, tương đương với việc có thêm một tấm bùa bảo mệnh về sau.

Vũ Chiếu híp mắt phượng, che giấu ý cười khinh miệt ở đáy mắt.

Từ ác liêu vốn không coi ai ra gì, hắn ta từng công khai cự tuyệt lời mời của Thiên Thần Điện, chẳng lẽ sẽ nể mặt Đế Sư ngươi?

Từ Bắc Vọng ngó lơ ánh mắt của tất cả mọi người, hắn vẫn tỏ ra ung dung bình tĩnh như cũ.

“Từ ác liêu, long khí của ngọc tỉ có thể khiến cho bệ hạ thức tỉnh, chẳng lẽ ngươi không muốn lập công lao kinh thế hãi tục, mang lại vinh hoa phú quý đời đời cho Từ gia?”

Lúc này, người của Cơ gia phẫn nộ lên tiếng.

Đám người nghe xong, đồng thời nhìn chằm chằm vào ấn ký màu vàng kim trên trán nam tử tuấn mỹ, nơi này tản ra khí tức đặc thù, hoàn toàn khác biệt với chân khí.

Sắc mặt Từ Bắc Vọng âm trầm như nước.

Bầu không khí tĩnh mịch như vực sâu không người.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Từ ác liêu đang cân nhắc lợi hại, hắn ta đột nhiên hô to: “Nương nương, cứu ta!”

Thanh âm như kinh lôi, cuồn cuộn chấn động.

Thoáng chốc, bầu trời nứt vỡ.

Rống —

Tiếng hót vang vọng, một con phượng hoàng màu đỏ tía giương cánh bay lượn trên bầu trời, toát ra uy thế cường hoành vô biên.

Nữ tử cao quý lạnh lùng đứng sừng sững bên trên phượng hoàng, ba ngàn sợi tóc đen phấp phới, dung nhan vô song, váy tím tung bay, nàng ta tựa như tiên tử hạ phàm.

“Ai dám động đến người của bản cung?”

Thanh âm lạnh lẽo vang vọng khắp nơi, khiến tất cả tu sĩ chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, con tim trong lồng ngực không nhịn được mà đập mạnh.

Không ít người phát lạnh sống lưng, da đầu tê dại!

Nàng ta có dung mạo mỹ mạo có một không hai, nhưng cũng đông thời sở hữu một trái tim ác độc lãnh huyết!

Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng ở đó, trông nàng giống như một vị ma thần, tất cả cường giả Niết Bàn đang có mặt ở đây đều có chút hít thở không thông.

Thừa dịp đám người còn đang hoảng hốt, Từ Bắc Vọng nhanh chóng đạp vào phi thuyền, nhanh chóng trốn phía sau Lão Đại.

Răng rắc —

Bầu trời tiếp tục xuất hiện vết rách, từng thân ảnh lần lượt bước ra từ hư không, tổng cộng tám vị cường giả.

Từ Bắc Vọng nhìn thấy quái nhân mũ trùm không miệng, khí tức biểu lộ ra bên ngoài chính là cảnh giới Thánh Cảnh.

Một màn này đã gây ra sóng to gió lớn trong sơn cốc, mọi người rung động đến cực hạn!

Đệ Ngũ Ma Đầu triệu tập thuộc hạ.

Đây là động thái mở đầu một cuộc chiến có một không hai!!

Kể từ khi nàng ta trở về từ Độn Thế cốc, răng nanh đầy máu lại nhe ra một lần nữa, giống như đang chuẩn bị đại khai sát giới!

Quan viên triều đình đều rùng mình, sự hiểu biết của bọn hắn lần bị thay đổi lần nữa!

Vì Từ ác liêu, Đệ Ngũ Ma Đầu đã triệu tập một đội hình cường đại như thế!!

Ai nấy đều có thể thấy, tầm quan trọng của mấy tên Thánh Cảnh ở trong lòng Đệ Ngũ Ma Đầu còn kém xa tít tắp so với Từ ác liêu

“Quý phi nương nương, ngươi có ý gì?”

Sắc mặt Đế Sư vẫn điềm nhiên ung dung.

Đôi mắt xanh thẳm của Đệ Ngũ Cẩm Sương lộ ra một tia lạnh lẽo đến thấu xương: “Ta muốn giết ngươi.”

Oanh!

Đám người như bị rơi vào hầm mộ, nội tâm cực kỳ run sợ.

Một khi Đệ Ngũ Ma Đầu đã cất lời, đây đương nhiên không phải là điều viển vông..

Sắc mặt võ thần Cơ gia âm trầm như nước, ông ta nắm chặt trường thương, khí tức chậm rãi lưu chuyển, pháp tắc dây xích vờn quanh.

“Ngươi không muốn cứu bệ hạ?”

Ông ta phát ra một tiếng hét giận dữ.

Phượng hoàng lơ lửng giữa không trung, ngữ điệu của nữ tử váy tím âm u: “Hoàng đế có chết hay không liên quan gì đến bản cung? Cơ gia dám đả thương một cọng tóc gáy của hắn, bản cung khiến cho Hoàng đế hình thần câu diệt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.