Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 166: Tuỳ tùng chém Tông Sư, Lão Đại chém Thánh Cảnh (2)



Lúc này, một vị Tông Sư cụt tay của Cơ gia xông ra chiến trường, hắn ta dùng ngón tay làm kiếm, hào quang khủng bố không ngừng nở rộ giữa các ngón tay.

“Cẩn thận!”

Một vị phụ nhân xinh đẹp cao gầy trong đội ngũ môn hạ Phượng Khuyết nhìn thấy tình hình, bà ta hét lớn nhắc nhở, nếu như tiểu tử họ Từ xảy ra bất trắc, bà nhất định phải bồi táng theo hắn!

Từ Bắc Vọng bị sát khí đáng sợ bao trùm, nhưng hắn vẫn nhàn nhã dạo bước, tuỳ ý nói: “Ta nghiền chết đám châu chấu các ngươi, dễ như trở bàn tay.”

Xoạt!

Phần đông quần chúng bàn tán xôn xao, sau đó bày ra biểu cảm khó tin nồng đậm.

Bọn họ cảm thấy chuyện này thật hoang đường ly kì!

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy loại người cuồng vọng như thế!

Hắn ra phách lối đến mức hoá điên hoá rồ, có thể nói là vô tri đến mức đáng trách!!

Tuy rằng ngươi từng chém chết một võ giả Tứ phẩm, nhưng đó là nhờ có ý niệm tiên hiền bồi đắp thêm sức mạnh, ngươi thật sự nghĩ rằng mình có thể tạo ra kỳ tích sao?

Tông Sư là đường ranh giới phân cách tu hành, thực lực của Tông Sư so với những người dưới cảnh giới Tông Sư cách nhau một trời một vực. Đối với một thiên kiêu, dù hắn ta có kinh tài tuyệt diễm thế nào cũng khó lòng vượt khỏi ranh giới này!

Tông Sư cụt tay ngạc nhiên trong khoảnh khắc, sau đó nở ra nụ cười dữ tợn: “Mới có được chút danh tiếng trong đám người trẻ tuổi, liền cho rằng bản thân là Tôn Thượng Thần Minh?”

Kiếm khí mênh mông vô cùng tận rơi xuống, giống như có thể chém vỡ mọi thứ trên đời.

Hắn muốn cướp đoạt ngọc tỉ truyền quốc!

Sau đó còn muốn rút long khí ra khỏi thể nội của Từ ác liêu!

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không chút gợn sóng, hắn bình tĩnh nói: “Ngươi muốn chết như thế nào?”

Tất cả võ giả đều nghe thấy câu nói này, nhịn không được mà rùng mình mấy cái, sau đó nảy sinh ra tâm trạng sợ hãi.

Câu nói phát ra từ trong miệng Từ ác liêu vừa tự nhiên, lại ẩn chứa khí tức máu tươi tanh nồng vô hạn.

Ầm đùng đùng!

Sương máu cuộn xoáy khắp trời, biển máu mênh mông xuất hiện, bên trong thế giới ngập màu máu tươi, sợi long khí yếu ớt chậm rãi xê dịch, nó đến đâu sương máu né tránh đến đó.

Trong khoảnh khắc, kim ấn trên tráng nam tử bạch bào toả hào quang rực rỡ, giống như có thể phá nát tất thảy!

Ù ù oanh minh, trời cao cộng hưởng, vô số võ giả kinh hãi tâm hồn, lập tức quỳ rạp trên đất giống như ngày tận thế đã cần kề.

“Long khí!”

Cường giả sợ hãi kêu lên,

Đây là thiên phú khủng bố gì chứ, lại có loại công pháp nghịch thiên như này sao?

Từ Bắc Vọng vừa có được long khí thì đã có thể vận dụng thuần thục như thế, quả thật là khiến người ta sợ hãi!

“Ngươi dám!”

Tông Sư cụt tay thấp thoáng kinh sợ, sau đó bắt đầu kết ấn, thi triển sức mạnh cường đại, pháp bảo bao trùm bên ngoài thân thể.

Ong!

Chớp mắt, bên ngoài cơ thể nam tử bạch bào đột nhiên thấp thoáng xuất hiện vô số hoả diệm, biển máu điên cuồng bành trướng kinh khủng hơn nữa!

“Thiêu đốt tinh huyết!”

Vũ Chiếu khàn giọng kêu lên, bà ta có một dự cảm không may, khung cảnh mà bà đang chứng kiến đã vượt quá dự tính ban đầu!

Ầm!

Huyết chưởng tựa hồ đã càn quét chư thiên vạn vực mà đánh đến, lòng tay đan xen một đạo kim tuyến, ánh lửa nóng bỏng thiêu đốt tất cả mọi thứ.

Chiến trường lập tức dừng lại, ai nấy đều lặng thinh!

Trong khoảng khắc, cảnh tượng nơi đây dường như bị đóng băng.

Biểu cảm của cường giả của các thế lực lớn ngưng trệ, đáy mắt biểu lộ sự ngạc nhiên tột độ!

Lẽ nào?

Ầm!

Cự chưởng đánh xuống, phá vỡ pháp bảo, xoắn nát kiếm quang, năng lượng cuồng bạo đập mạnh vào lồng ngực Tông Sư cụt tay!

“Phụt!”

Tông Sư cụt tay giống như pho tượng rạn nứt, phần thân trên xuất hiện một cái lỗ đầm đìa máu tươi.

“Ầm” một cái, hắn ta ngã xuống đất, cơ thể biến thành một đống thịt nát, chỉ có nguyên thần là đang điên cuồng chạy trốn.

Quái thú không miệng đội mũ trùm thấy vậy, tim đập thình thịch, vô thức đưa tay giấu kín nguyên thần.

Khó trách nương nương xem hắn ta là tâm phúc.

Chiến lực kinh khủng, cử thế vô song!

Quả là thần thoại vô địch trong đám người trẻ tuổi!

Khung cảnh tĩnh mịch kéo dài, gió thổi qua đống máu thịt be bét trên đất, mùi tanh tưỡi ngây mũi lan tràn khác nơi.

“Chết rồi.”

Quần chúng trợn mắt há mồm, chấn động đến mức sởn cả da gà!

Bọn họ vừa chứng kiến cái điều gì vậy chứ?

Chém Tông Sư!

Mấy ngàn năm, có lẽ phải trên vạn năm nay, bọn họ mới có thể chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy!

Bước qua ranh giới mà thế nhân luôn cho rằng là không thể nào vượt qua, vậy mà Từ Bắc Vọng có thể làm được!

“Không thể nào!”

Tất thảy tộc nhân Cơ thị đều run rẩy kịch liệt, sắc mặt sợ hãi cảm thấy đất trời như muốn sụp đổ!

Đôi má ngọc của Triều Khuynh Tuyệt cứng đờ, nàng ta nảy sinh ra một loại cảm giác thất bại khôn cùng trong lòng.

Ban đầu, khi nàng đối chiến với Từ Bắc Vọng, hắn chỉ thi triển ra một phần thực lực của tảng băng chìm…

Diệp Thiên được Bùi Tế Tửu cứu lấy, hắn ta đang điên cuồng phun máu tươi, cơ hồ cắn nát răng lợi, hận đến mức phát điên!!

Thẩm Ấu Di đứng lẫn trong quần chúng ở đằng xa thì cười thảm một tiếng, nàng ta từng cho rằng Từ Bắc Vọng chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, không ngờ hắn lại là thiên kiêu tuyệt thế, một người mà nàng mãi mãi không thể với tới.

Thẩm Ấu Di cũng không ngờ, có người ở độ tuổi của mình có thể đánh chết Tông Sư chỉ với một chiêu.

Mà người này còn là phu quân trên danh nghĩa của nàng, lực tác động của chuyện này quả là như kinh lôi trên cửu trùng thiên, nàng có lẽ vĩnh viễn không cách bình phục được.

Vô số người vẫn đắm mình trong khiếp sợ, bọn hắn nhìn về phía tà áo trắng đang nhuốm máu, mặc dù sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng lại tư thế của hắn cứ như một Ma Thần thời cổ đại!

Một chiêu trấn sát Tông sư, chắc chắn ghi vào sử sách, để cho hậu thế tôn thờ cúng bái!

Khí huyết trong lồng ngực Từ Bắc Vọng cuồn cuộn trào dâng, sắc mặt không lộ bất kỳ cảm xúc vui sướng mà chỉ có âu lo nồng đậm.

Lão Đại thế nào rồi?

Trong khoảnh khắc, tựa như tâm linh tương thông.

Ầm đùng đùng—

Bầu trời nứt vỡ, Phượng Hoàng cao ngạo ngưỡng đầu, tà váy tím phấp phới, Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh.

Binh!

Kim Hoa bà bà của Lạc Hà Cung trở nên rũ rượi, một bóng hình mờ ảo điên cuồng chạy trốn, cổ cầm Thánh giai triệt để gãy làm đôi.

Thân ảnh Đế Sư càng thêm phần già nua, ông ta không nói dù chỉ một chữ, sau đó đi về hướng xa xôi.

Bầu không khí ở núi Mang sơn giống như mộ hầm âm trầm, không một tiếng động.

Tộc nhân Cơ gia giống như bị sét đánh trúng, lũ lượt sợ hãi mà quỳ rạp xuống đất, linh hồn run rẩy không ngừng.

Võ thần Cơ gia đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.