Một vùng Mang Sơn chìm vào trong bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Võ Thần Cơ gia đâu rồi?
Nữ tử váy tím đứng sừng sững trên phượng hoàng, tà váy tung bay, tay áo trôi lơ lửng, hư không nứt ra một khe hở.
Khí tức pháp tắc tạo ra từng gợn sóng, các mảnh máu thịt cỡ chừng móng tay vương vãi khắp nơi, nhuốm máu cả một vùng chân trời,.
Bùm!
Tất cả đều sợ hãi tột độ, không rét mà run!
Chết!
Võ Thần Cơ gia tiếng tăm lẫy lừng, tung hoành ngang dọc hơn hai trăm năm đã bỏ mạng ngay tại chỗ!
Cảnh tượng trăm năm khó gặp này quả thật rung động lòng người, kheién tất cả mọi người như biến thành tượng gỗ.
Lấy một địch ba, chém chết Thánh Cảnh!
Đại năng từ thời viễn cổ có giáng thế thì e rằng cũng sẽ sợ hãi đến mức quỳ mọp xin hàng!
Nàng mới hai mươi bảy tuổi!
Võ Thần Cơ gia chừng hai trăm bảy mươi tuổi, nhưng trong mắt nàng, hắn cũng chỉ là con kiến hôi có thể bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Nữ tử này giống như Ma Sơn, không ai có thể làm rung chuyển địa vị của nàng!
Nàng đánh đâu thắng đó, trấn áp tất cả cường giả tại đại lục Cửu Châu, vô địch từ đầu đến cuối, ngay cả Đế Sư sắp đạt tới cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn cũng không cứu nổi tính mạng của Võ Thần Cơ gia.
Giờ khắc này, người người run rẩy không thôi.
Mà hoàng tộc Cơ thị, đảng bảo hàng, bao gồm một vài thế lực thân cận Đại Càn đều đau thắt lồng ngực, tan nát cõi lòng, bi thương đến tuyệt vọng!
Bọn họ cảm thấy có một cái đao sắc bén vô tình đang cắt phá lồng ngực của mình, cơn đau đớn dày vò lan khắp toàn thân.
Nữ quyến Cơ gia nước mắt lưng tròng, toàn thân lạnh lẽo thấu xương, run rẩy kịch lịch.
Lão tổ không còn!
Hoàng tộc rất khó chấp nhận nỗi đau mất đi một Thánh Cảnh, mà các nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn gia tộc đang dần tàn lụi.
Các thế lực lớn khó khăn lắm mới có thể bình phục tâm trạng quay cuồng, sau đó liếc nhìn Cơ gia với ánh mắt thông cảm.
Chẳng những không lấy được ngọc tỷ truyền quốc, còn mất một Thánh Cảnh mạnh.
Có lẽ trong một ngàn năm từ lúc khai quốc đến nay, Cơ gia chưa từng chịu khuất nhục như vậy.
Nguyên nhân đầu tiên, bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Đệ Ngũ Ma Đầu.
Bởi vì biết rõ sức mạnh khủng bố của Đệ Ngũ Ma Đầu, Đế Sư không màng mặt mũi, xông xáo cùng hai người kia đi bao vây diệt trừ nàng ta.
Theo ý định ban đầu, cho dù không đánh bại được thì cũng có thể kéo chân nàng.
Chỉ cần tình hình trận chiến ở thế giằng co, những người còn lại sẽ có thể thuận thế cướp lấy ngọc tỉ truyền quốc của tay sai của nàng.
Tình thế cũng phát triển theo quỹ tích này, nhưng Đệ Ngũ Ma Đầu vô địch trái ý trời!
Dù bị ba người bao vây, nhưng nàng vẫn có thể tiêu diệt một Thánh Cảnh, cuộc chiến không cân bằng như thế này thì ai còn dám tiếp tục?
Nguyên nhân thứ hai, bọn họ đã đánh giá thấp trọng lượng của Từ ác liêu ở trong lòng Đệ Ngũ Ma Đầu!
Vì tiểu bối, nàng ta trực tiếp triệu tập môn hạ Phượng Khuyết, mở ra một trận tử chiến!
Ý tứ rất đơn giản, trừ phi ta chết, nếu không ai dám động đến hắn?
Lúc này, bầu không khí tĩnh mịch kéo dài đã bị phá vỡ.
“Ngọc tỉ ở chỗ này, ai dám tới lấy?”
Thanh âm ôn nhuận phiêu đãng vang lên, nam tử áo trắng nhuốm máu đứng bên dưới phượng hoàng, ngọc tỉ bốn tấc lơ lửng trước người hắn ta.
Giờ khắc này, hào quang của ngọc tỉ chiếu lên trên người hắn, khiến Từ Bắc Vọng tôn quý trang nghiêm như Đế Vương thời thượng cổ.
Đám võ giả bắt đầu hô hấp một cách nặng nề, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, khuôn mặt trở nên dữ tợn vì bị dục vọng điều khiển.
Có điều, ai dám hành động mù quáng?
Ngay cả Thiên Hậu đế quốc cũng cố kiềm chế, chỉ có thể nhìn chằm chằm đồ vật mà bà tha thiết ước mơ.
“Chó cậy gần nhà, không có Đệ Ngũ Ma Đầu, ngươi là cái thá gì?”
Trong lòng các cường giả của thế lực lớn đều oán thầm, thiếu chút nữa không nén được lửa giận.
Nếu không phải dựa vào Đệ Ngũ Ma Đầu, với điệu bộ hung hăng càn quấy này của hắn, Từ ác liêu sớm chết lâu rồi, bị nghiền xương thành tro cũng không đủ.
Mà nay, hắn lại chấp chưởng Thần khí, thật sự khiến người ta ghen tỵ đến điên cuồng!
võ giả ở bên trong gạt lòng tham sang một bên, nhìn chằm chằm nam tử tuấn tú với tóc dài đen trắng kia, đầy suy tư.
Ở thời đại anh kiệt xuất hiện liên tục, Từ công tử sáng chói như mặt trời ban trưa, không ai có thể tranh phong cùng hắn!
Đệ Ngũ Ma Đầu chém chết Thánh Cảnh đã kinh hãi người đời, nhưng đối với võ giả cấp thấp mà nói, Thánh Cảnh hay Bán Bộ Chí Tôn là những khái niệm quá mờ mịt, không có cảm giác chân thực.
Nhưng thỉnh thoảng, bọn họ sẽ gặp phải cường giả Tông sư, cho nên có thể lĩnh ngộ được sự chênh lệch cấp bậc.
Nhưng Từ công tử thì sao?
Hắn ta coi thường ranh giới thực lực đó, chém chết cường giả Tông Sư chỉ bằng một chiêu!
Cảnh tượng này quá rung động và đáng sợ, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi!
Trong đầu họ đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Từ xưa tới nay, không một ai ở Cửu Châu có thể siêu thoát, nhưng bọn họ thật sự hy vọng hai tên yêu quái này phi thăng đi!
Thừa dịp đi lúc còn sớm, đại lục Cửu Châu nhỏ bé không chứa nổi các ngươi, trời đất bao la mới là địa bàn mà các ngươi có thể tung hoành ngang dọc.
Buông tha chúng ta có được hay không?
Còn đối với các võ giả trẻ tuổi, họ cũng cảm nhận được cảm giác bất lực mãnh liệt.
Rốt cuộc, bọn họ cũng đã có thể thản nhiên chấp nhận bản thân là kẻ tầm thường.
Tự cho mình là siêu phàm? Chung quy cũng là một giấc mộng.
Thừa nhận đi, bản thân là đồ vô dụng, là con kiến hôi hèn mọn đến dơ bẩn, chỉ có thể ngửa mặt trông lên người này!
Có thể sánh vai với hắn là một hy vọng xa vời buồn cười!
Người này giống như mặt trời ban trên, tỏa ra ánh sáng chói lọi, cao cao tại thượng quan sát chúng sinh.
“Sư phụ, ta rất oán hận!”
Diệp Thiên tức đến nức muốn rách cả mí mắt, khóe miệng lại rỉ máu tươi, giọng điệu không cam lòng ngút trời.
Bùi Tế Tửu chuyển động yết hầu, ông ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Khi còn ở Thái Bạch lâu, tên này là thịt cá trên thớt, mặc mình dày vò.
Bây giờ thì sao?
Hắn tung một chưởng là đã đánh chết Tông sư!
Mà mình mới là Nho sinh Tam phẩm, chưa tới vài năm sau, ông ta sẽ trở thành đối tượng bị làm thịt.
Sự chênh lệch giữa Thiên nhi và Từ ác liêu quá lớn, tâm tính có kiên nghị đến đâu cũng không thể nào bù đắp.