Từ Bắc Vọng bị sát khí phong tỏa, nhưng hắn không cảm thấy ác ý, chỉ là khí tức quá mức mãnh liệt, giống như có thể lật tung vòm trời.
“Từ Bắc Vọng, đợi đến khi cổng Thiên Xu mở ra, ngươi và ta sẽ đánh một trận sống còn!”
Nam tử trẻ tuổi đứng bên trên sinh vật khổng lồ, đầu đội tử kim quan, thân khoác áo bào giao long, lưng đeo giáo đúc bằng vàng.
Hắn ta vừa dứt lời, con ngươi màu vàng của hắn bắn ra hai tia chớp lạnh lẽo.
Nơi đây yên lặng như tờ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Đúng là vô tri không biết sợ, một con ếch ngồi đáy giếng sống sờ sờ!
Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?
Đây chính là thiên kiêu cái thế đã giết chết Tông sư!
Có điều, các cường giả của các đại đạo chính thống lại có biểu cảm khác biệt, bọn họ nhìn người vừa mới mở lời với ánh mắt nghiêm trọng.
Quân Lâm!
Kẻ này có tư cách tự phụ!
Hắn nằm trong danh sách đệ tử của Thiên Thần Điện, nếu Từ ác liêu đồng ý lời mời lúc đầu, điện chủ tương lai của Thiên Thần Điện chắc sẽ là một trong hai người bọn họ..
Từ Bắc Vọng bày ra biểu cảm hờ hững, hắn thản nhiên nhìn đỉnh đầu của thanh niên đội tử kim quan, sắc mặt trở nên hiền hoà.
Rất tốt.
Lại là một khí vận chi tử.
“Từ tiểu hữu.”
Giọng nói ôn hòa truyền tới từ bầu trời, Độc Cô Vô Địch đứng chắp tay, khẽ mỉm cười: “Bổn tọa mời ngươi gia nhập Thiên Thần Điện.”
Khi vừa dứt lời, toàn bộ núi Mang Sơn trở nên yên tĩnh vô cùng tận!
Sắc mặt rất nhiều cường giả của thế lực lớn trở nên kinh hoàng đến cực điểm, bọn họ cảm thấy khó có thể tin nỗi!
Bọn họ tưởng rằng Độc Cô Vô Địch tới đây để cướp đoạt ngọc tỉ truyền quốc, nhưng không phải!
Điện chủ Thiên Thần Điện đích thân mời Từ ác liêu gia nhập vào hàng ngũ!
Đây không phải là hạ mình, mà là gần như đang quỳ liếm!
Từ Bắc Vọng từng công khai từ chối, khiến cho Thiên Thần Điện mất mặt mũi, nhưng người ta không thèm để ý, thậm chí điện chủ còn trực tiếp ra trận!
Sự vinh dự này đã khiến mọi người ghen tị đến mức mặt mũi biến dạng!
Rốt cuộc, thiên phú của Từ ác liêu khủng bố cỡ nào a!
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc nhìn tên chó săn, con ngươi xanh biếc lạnh như băng.
“Rống…”
Phượng hoàng hót vang, hàn khí lan tỏa khắp nơi, pháp tắp Xích Hỏa đan xen rồi tụ thành một chưởng, đập mạnh xuống!
Chiến ý trong con ngươi của Độc Cô Vô Địch dâng cao, ánh đao lan tràn chín vạn dặm, tất cả thú dữ trôi lơ lửng xung quanh ông ta, sau đó bắn ra pháp tắp Hoang Cổ.
Bùm!
Đám người phấn khích đến điên cuồng!
Bọn họ không ngờ mình lại có thể tận mắt chứng kiến trận chiến đỉnh cao, đổi bên đều là nguyên nhân khiến cho tất cả mọi người ở Cửu Châu hít thở không thông!
Trong sử sách mấy chục vạn năm của Cửu Châu, hai người này thuộc nhóm nổi bật nhất, là võ giả vô địch của từng thời đại, hoàn toàn đè bẹp người cùng thế hệ, đạt đến vô địch!
Ai thắng ai bại?
Lúc Từ Bắc Vọng đang quan sát, hắn bỗng cảm nhận có thứ mềm mại chạm vào mặt.
Phụt!
Hắn bay ngang ra ngoài, hóa thành chấm đen nhỏ rồi biến mất ở chân trời.
Lại bị đạp lên mặt!
….
….
Ao Cửu Châu.
Nam tử áo trắng rơi xuống đất.
Mèo mập nhanh chóng vọt tới.
“Meo meo!”
Con ngươi lóe sáng của nó gắn chặt vào kim ấn trên trán Từ Bắc Vọng.
Muốn ăn long khí?
Từ Bắc Vọng quả quyết từ chối: “Ngươi chút cho ta!”
Hắn tuyệt đối không thể cho nó ăn long khí.
Khi long khí tiến nhập vào thể nội, Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công giống như cá mập ngửi được mùi máu tanh, hai thứ này vô cùng hòa hợp với nhau, khiến cho uy lực công pháp của hắn được tăng gấp đôi.
Đây cũng là nguyên nhân mà Từ Bắc Vọng có thể đánh chết Tông sư.
Từ Bắc Vọng lười quan tâm đến nó, hắn lấy ra hơn mười món bảo bối từ nhẫn trữ vật.
Phần lớn là bảo vật trong cung điện, bao gồm một vài bùa chú và bản vẽ phù lục Đạo gia.
Ngoài ra còn có bốn món mà hắn đã trực tiếp cướp đoạt trong lúc đánh bại Triều Khuynh Tuyệt,.
Mà chuột tầm bảo họ Diệp chỉ có hai bảo bối, một bình thú huyết và một bản bí tịch ố vàng.
Từ Bắc Vọng híp mắt, sắc mặt có chút khó coi.
Têbchuột tầm bảo này làm việc càng ngày càng lười biếng, nếu tiếp tục như vậy nữa, hắn có phải sẽ không xông xáo đi vào bí cảnh hay không?
Nếu không còn giá trị lợi dụng, vậy ta giữ ngươi lại có ích lợi gì?
Từ Bắc Vọng quyết định, nếu lần sau gặp lại mà Diệp Thiên không có ba món báu vật trở lên, thì hắn sẽ không nương tay nữa, trực tiếp đập chết.
Ù ù!
Không khí rung động, Ngư thái giám xuất hiện.
Hắn cười nói: “Võ chiếu ở ngoài cung.”
Giọng điệu cung kính hiếm thấy.
Nếu không bàn tới địa vị quan trọng của Từ công tử ở trong lòng nương nương trước, thì với thực lực tiêu diệt Tông sư chỉ bằng một chiêu đã đủ để ông ta bày ra thái độ hiền hòa hơn mấy bậc so với lúc trước.
Từ Bắc Vọng vẫn vô cảm như cũ, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia giễu cợt