Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 172: Bảng Thanh Vân Thiên ra lò, ba mươi sáu vị thiên kiêu, Cửu Châu sôi trào! (1)



Bên cạnh nồi uyên ương còn có một đĩa thức ăn, rau quả thịt cá rực rỡ muôn màu.

Con mèo mập mạp co chân lên trời, bụng kêu ục ục, hai tròng mắt của nó gắn chặt vào nồi lẩu uyên ương.

“Tút tút!”

Nồi nước sôi trào.

Từ Bắc Vọng dùng đũa gắp một mảnh thịt dê mỏng như cánh ve rồi trụng qua nước súp đang sôi vài lần, sau đó vớt ra ngoài.

Con mèo mập mạp học theo, nó ăn một miếng thịt thì lập tức bày ra biểu cảm sảng khoái.

Mèo mập như hoá thành quỷ đói đầu thai, nó ăn đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

“Chậm một chút.”

Từ Bắc Vọng có ý tốt, mở miệng nhắc nhở nó

Con mèo mập mạp không để ý, móng vuốt liên tục vươn ra, động tác nhai nuốt cũng nhanh hơn rất nhiều

Lẩu uyên ương ngon hơn đồ nướng và thịt kho tàu, nếu meo meo không ăn bây giờ thì sẽ không có cơ hội nữa!

Bất thình lình, nữ tử váy tím xuất hiện trong phòng.

“Cút.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh giọng nói.

Con mèo mập mạp lưu luyến không rời, cố ăn nốt mấy miếng thịt vào miệng rồi chạy tới sát vách tường để hối lỗi.

Đệ Ngũ Cẩm Sương ngồi xuống, chăm chú nhìn Từ Bắc Vọng.

Tên tùy tùng lập tức kẹp một mảnh thịt dê lên, cho vào nước súp một lúc rồi bỏ ra bát của nàng.

Từ Bắc Vọng cúi đầu, khoé mắt trộm dò xét đôi môi đỏ đang hé mở của Lão Đại.

Nếu lúc ấy, hắn cứ một mực ngậm lấy không buông ra, thì nàng sẽ có cảm giác gì?

Đệ Ngũ Cẩm Sương đảo mắt một vòng, nàng đương nhiên rất yêu thích hương vị thịt dê nhúng lẩu.

Cảm giác giòn non, mười phần sướng miệng.

“Tay nghề tiến bộ không tồi.”

Nàng nâng cái cằm lên.

Từ Bắc Vọng nhìn đôi môi đỏ đang di chuyển, sau đó lại quan sát cặp đùi thẳng tắp được bọc trong vớ đen đang gác chéo vào nhau. Nàng chỉ ngồi ở chỗ đó, nhưng lại giống như tác phẩm nghệ thuật tràn ngập dụ hoặc.

Mị lực của nương nương cao quý đến nỗi, mỗi thời khắc trôi qua đều tản ra phong tình.

Từ Bắc Vọng có chút mơ màng cùng chờ đợi, hắn cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Nương nương, thần sẽ bóp chân cho người để bồi tội. Khi ăn lẩu, ta tốt nhất là nên buông lỏng tâm tình.”

Màu mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương âm trầm đi mấy phần: “Ngươi lại muốn khinh nhờn bản cung sao?”

“Thần nào có lá gan này.”

Từ Bắc Vọng cười khổ rồi bày ra sắc mặt chân thành.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn mấy giây, ánh mắt ý vị thâm trường, đôi chân ngọc đặt trên đầu gối của tay sai.

Từ Bắc Vọng lập tức hành động, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn những ngón chân đang có quắp, nhất mu bàn chân trắng nõn tinh tế dưới lớp vớ đen kia.

Đệ Ngũ Cẩm Sương quan sát nét mặt của hắn một hồi, sau đó thu hồi ánh mắt, bày ra cử chỉ ưu nhã để nhấm nháp nồi lẩu.

Động tác của Từ Bắc Vọng càng thêm nhẹ nhàng, mười ngón chuyển động cẩn thận tỉ mỉ.

Đột nhiên, hắn “cứng” một chút.

“Cút!”

Nam tử áo trắng bay ra bên ngoài giống như diều bị đứt dây

Ầm!

Từ Bắc Vọng rơi xuống chỗ tu luyện lúc trước trong cung điện, hắn ta không khỏi xấu hổ.

Lão Đại, đây là điều mà ta cũng không thể khống chế được?

Trừ phi ta là thái giám.

Người cũng quá nhạy cảm rồi.

“Ngươi phải bế quan ba tháng, không được phép bước ra!”

Ngữ điệu lạnh lùng truyền đến, phù văn xen lẫn tạo ra một trận pháp bao phủ cung điện.

Thần sắc Từ Bắc Vọng có chút ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không dám phàn nàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.