Một cỗ xe ngựa điêu long hỏa phượng chạy tới, tiếng động vang vọng khắp nơi, mang theo uy nghiêm lớn lao!
Thái Tử nước Sở, Khương Vô Kỵ đang mặc một bộ áo bào lộng lẫy, bên trên có thêu hoa văn non sông, nhật nguyệt tinh thần, sắc mặt lúc này của hắn cực kỳ tự phụ.
Hắn ta đứng vị trí đầu bảng Thanh Vân lâu như vậy, không khỏi cảm thấy quá sức cô đơn tịch mịch, hiện giờ đã đến lúc hắn đi bóp chết mấy tên thiên kiêu ẩn thế rồi.
“Đom đóm vọng tưởng sánh vai cùng với trăng sáng?”
Nghe vậy, một nam tử áo đen cười khinh miệt, hắn đứng bên trên một con mãnh hổ hai đầu năm móng, chân màn giày thêu tơ vàng kiếm, bộ dạng cực kỳ bá đạo tùy tiện!
Các thế lực nhìn về phía phát ra tiếng nói, hắn ta là Lý Hổ, truyền nhân của thánh địa Tứ Tượng.
Nghe đồn, ngay khi còn nhỏ, Lý Hổ uống sữa thú mà lớn lên, một quyền của hắn có thể đánh ngã được năm con voi. Dựa vào sức mạnh to lớn, hắn ta vô cùng khinh thường địch thủ cùng thế hệ
Khương Vô Kỵ híp mắt lại, hắn đang muốn mỉa mai đáp trả.
Nhưng vào lúc này.
Ầm ầm!
Ánh sáng rực rỡ chấn động, tấm bia đá cổ từ từ xuất hiện.
Giờ khắc này, bầu không khí nơi đây đều rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị, chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động rõ ràng.
Ánh mắt các thiên kiêu vô cùng nóng bỏng và kích động!
Tất cả mọi người đột nhiên đứng hình, tiếng hô hấp cũng trở nên nặng nề, ai nấy đều rung động vạn phần!
Điều này sao có thể?
Đường đường là người đứng thứ hai Thanh Vân Bảng, hắn vốn là nhân tài hiếm có thế gian, thế mà lại đứng ở vị trí thấp nhất?
Điều đó có nghĩa là gì?
Thương Dục vẫn đưa lưng về phía mọi người, thân hình khẽ run rẩy, hai tay chắp ở sau lưng siết chặt trong vô thức
Hắn im lặng một lúc, nuốt nỗi đắng chát xuống cổ họng, thở dài nói: “Sơn thủy tương phùng, ta vẫn có thể kỳ vọng vào ngày sau.”
Nói xong từ cuối cùng, hắn ta loạng choạng rời đi.
Toàn bộ Lục Phiến Môn đều cảm nhận được bầu không khí bi thương.
Đại sư huynh không được như ý nguyện, ngay cả tư cách tiến vào bảng Thiên cũng không có.
Không phải chỉ ba mươi sáu thiên kiêu mới có thể tiến vào Thiên Xu, chỉ cần tuổi tác phù hợp thì đều được.
Nhưng mà!
Mấy ngàn năm qua, phàm là cường giả Thánh cảnh thì đều từng xuất hiện trong bảng Thiên.
Có lẽ, trong số năm mươi người, thì cũng chỉ có một người là ngoại lệ.
Cho nên, mỗi lần Thiên Xu mở cửa, Cửu Châu liền lưu truyền một câu.
“Không vào được bảng Thiên thì nên dừng bước ở nhị phẩm Niết Bàn!”
Tất nhiên, đôi khi cũng có những kẻ nghịch thiên xuất hiện, nhưng xác suất cực kì hiếm hoi.
Vậy nên, đại sư huynh sao có thể không sụp đổ?
Không chỉ Thương Dục, rất nhiều nhân tài có mặt tại đây đều hồn xiêu phách lạc, giống như bị sét đánh!
Ai nấy đều vô cùng tuyệt vọng, giống như bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Trong đám người, Diệp Thiên bày ra sắc mặt dữ tợn, ánh mắt hiện rõ cảm xúc không cam lòng!
Nếu không bị Từ cẩu tặc cướp đi bảo vật, Diệp Thiên tin bản thân chắc chắn có thể tiến vào bảng Thiên!
Từ sau khi gặp Từ ác liêu, hắn liên tục mất đi chí bảo, cho dù có là người ngu dốt thì cũng sẽ ngộ ra một số điều
Từ ác liêu nhất định còn đang nắm giữ thủ đoạn nào đó!
Diệp Thiên hận muốn phát điên, cảm xúc ngang ngược cuồn cuộn ở trong lồng ngực.
Rất nhanh sau, hắn dần dần bình phục lại, ánh mắt cực kỳ kiên nghị.
“Mệnh là ở ta, không phải ở trời!”
“Một ngày kia, ta nhất định phải đạp nát bảng Thiên, tự mình chất vấn lão già Thiên Cơ!
Diệp Thiên âm thầm đưa ra lời thề.
Một đạo sĩ trẻ bước ra từ trong đám đông, sắc mặt của hắn không phân biệt được là đang vui hay buồn.
Ù!
Tấm bia đá ném ra một tấm lệnh bài.
Hứa Trường Cung tiếp nhận nghi lễ, sau đó rời đi.
Vô số người nín thở ngưng thần, tiếp tục nhìn về phía tấm bia đá.
Trong nháy mắt, một cái tên khác lại xuất hiện.
Tô Nghi.
Hả!
Ánh mắt quan viên Đại Càn lộ ra hoảng sợ, không tin được người này lại đứng ở thứ hạng như thế.
Thương sinh đồ đồ, thiên hạ chói lọi, chư tử Bách gia, duy ta tung hoành.
Đây chính là truyền nhân đương đại Tung Hoành gia đó!
Một thư sinh gầy gò cầm kiếm tiến đến, che dấu sự thất vọng nơi đáy mắt, tiếp nhận lệnh bài rồi rời đi.
Bảng xếp hạng lại tiếp tục.
Tiêu Phàm.
Nhìn thấy cái tên này, đa số bộ phận võ giả đều không hề hiểu biết chút gì.
“Thánh Tử thánh địa Đại Diễn từng tham gia vây đánh Từ công tử ở Mê Ly Chi Vực lúc trước.”
“Là hắn sao, vậy mà lại chỉ xếp thứ ba mươi bốn? Chẳng lẽ bảng Thiên xảy ra sai sót?”
“Không thể nào, chắc hẳn là do Từ công tử quá cường thế.”
Nhóm võ giả mồm năm miệng mười bàn luận với nhau
Nghe được những lời trào phúng xung quanh, Tiêu Phàm tất nhiên không để bụng.
Nhẫn nhịn!
Hương hoa mai đến từ nơi lạnh giá!
Phải trải qua thất bại nhục nhã mới có thể trở thành người mạnh nhất!
Vị trí thứ ba mươi ba.
Canh Tân.
Một thanh niên da ngăm đen thô ráp đang vác cuốc, vẻ mặt rất không cam lòng!
Vị trí thứ ba mươi hai.
Khổng Hiển.
Ồ!
Đám đông một lần nữa xôn xao.
Truyền nhân Nông gia, truyền nhân Tung Hoành gia đứng ở thứ hạng này thì cũng thôi đi, nhưng đường đường là truyền nhân Nho môn Khổng gia thế mà lại chỉ xếp ở thứ ba mươi hai?
Trong sân, sắc mặt người Khổng gia có chút không nhịn được, cũng may tu luyện nho pháp thanh tâm tĩnh khí, nếu không lại thất thố ngay tại chỗ.
Truyền nhân mà Khổng gia kỳ vọng nhiều như vậy, khi còn chưa bước chân vào Thiên Xu mà đã khiến bọn họ mất hết thể diện rồi.
Khổng Hiển thản nhiên bước đến, dù không tránh khỏi thất vọng trong lòng, nhưng hắn còn mong chờ nhiều hơn nữa…
Hắn chính là người dẫn đầu liên minh giếc Từ!
Chỉ cần diệt trừ tà ác trên thế gian, hắn sẽ sở hữu một đạo văn khí đặc thù, thực lực lại cao thêm mấy bậc.
Năm ngón tay già nua tiếp tục nắn nót.
Đám đông yên tĩnh không một tiếng động.
Người thứ ba mươi mốt, Cơ Minh Nguyệt.
“Thứ hạng của Công chúa điện hạ quá thấp, ngay cả nhóm hai mươi cũng không vào được.”
“Không cách biệt lắm là được rồi, nàng ta bị Từ công tử làm nhục ngay trước mặt mọi người, sau đó còn hại Thánh Tử Cửu Tiêu Ngự rơi đài, thứ tự này rất phù hợp với thực lực của nàng.”
“Đừng nói nữa, ta đau lòng thay cho điện hạ.”
Trong tiếng nghị luận, Cơ Minh Nguyệt mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, nhận lấy lệnh bài đang bay tới.
Người thứ ba mươi, Lý Hổ.
Trong sân vô cùng ồn ào, chứng kiến một dàn thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, ánh mắt đám người như đang phát sáng.
Người thứ mười sáu, Khương Vô Kỵ.
Trong phút chốc, sắc mặt thái tử Sở quốc trở nên cứng ngắc, danh tự bên trên tấm bia đá chói mắt bất thường!
Bổn vương chỉ đứng thứ mười sáu thôi sao?
Quả thật quá nực cười!
Hắn nắm chặt lệnh bài, ngửa mặt lên trời rồi hét lớn để phát tiết tâm tình oan uổng.
Ngược lại, các võ giả Sở quốc vô cùng hài lòng, khi nhìn thấy Hứa Trường Cung xếp hạng cuối cùng, bọn họ đã thật sự hoảng sợ, nếu điện hạ xuất hiện ngay sau đó thì sẽ ê chề đến mức nào đây?
Hiện tại, tuy thái tử chỉ đứng ở tầm trung, nhưng như vậy cũng coi như không tệ. Dù sao đi nữa, bảng xếp hạng này bao trùm tất cảthiên kiêu ở đại lục Cửu Châu. Trong số những người ở tên trong bảng, có ai không phải là thiên kiên tài năng dị bẩm chứ?