Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 174: Bảng Thanh Vân Thiên ra lò, ba mươi sáu vị thiên kiêu, Cửu Châu sôi trào! (3)



Mười thứ hạng xếp đầu bảng Thiên sắp được lộ diện.

Mười người này chính là nhóm người thế hệ trẻ tuổi có thực lực mạnh nhất Cử Chaua, một trong bọn họ sẽ có người bước lên đỉnh cao, sóng vai cùng với các cường giả khủng bố của những thời đại trước.

Đám người im re như ve sầu mùa đông, gắt gao nhìn chằm chằm tấm bia đá.

Trong phút chốc, một cái tên xuất hiện trên tấm bia.

Hạng mười, Cơ Huyền Nhã.

Mọi người cho rằng, người này có lẽ là truyền nhân của thế lực đỉnh cao nào đó

Ở phía xa, một thiếu nữ lạnh lùng xinh đẹp bên cạnh phượng hoàng lộng lẫy, tướng mạo của nàng ta cực kì giống Thiên Hậu đế quốc.

Gió nhẹ khẽ lay động chiếc váy màu xanh da trời, nàng ta bày ra sắc mặt lạnh nhạt rồi bước ra.

Ầm!

Nội tâm quan viên Đại Càn giống như vừa xảy ra trận động đất cấp độ mười tám, chấn động không ngừng!

Ngay cả Thủ Phụ Trương Thái Nhạc của đế quốc cũng hiếm khi mất đi năng lực quản lý cơ mặt, khuôn mặt nho nhã lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.

Không chỉ riêng người của Cơ gia, mà tất cả võ giả Đại Càn cũng như thế.

Bọn họ đều biết, dưới gối Thiên Hậu không có hài tử mà chỉ sinh ra một nữ nhi, nhưng hiểu biết của bọn họ đối với vị công chúa này rất ít.

Có người nói nàng ta vẫn ngụ tại Võ gia, lại có người nói nàng đang tác yêu tác quái bên ngoài kinh thành. Lời đồn lưu truyền rộng rãi nhất chính là, công chúa này chết yểu trong tã lót ngay vừa khi sinh ra không lâu.

Bọn họ không ngờ, Thiên Hậu lại ẩn giấu một viên đá khơi dậy tầng tầng sóng ngầm!

Xếp thứ mười trong bảng Thiên!

Trực tiếp nghiền ép tỷ muội Cơ Minh Nguyệt!

Không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì làm điên đảo trời đất!

Chủng hổ Võ gia cũng chỉ là vỏ bọc ngụy trang, sự kỳ vọng của Thiên Hậu đế quốc phó thác ở hắn đều là giả dối.

Chủng hổ cái gì chứ, hắn ta còn không có tư cách xách giày cho vị công chúa này!

Quan viên Đại Càn không khỏi sởn tóc gáy!

Quả là người có thể nắm quyền nhiếp chính Đại Càn, điên đảo Càn Khôn, tâm cơ lòng dạ của bà ta vô cùng kinh khủng.

Nếu không phải Thiên Xu mở cửa, có lẽ Vũ Chiếu vẫn sẽ lặng lẽ giấu con.

Mắt phượng vũ cong cong, khóe môi chứa nở nụ cười dịu dàng, nếu cẩn thận quan sát, đáy mắt của bà còn ẩn giấu một chút bất đắc dĩ.

Rốt cuộc, bà cũng không thể gạt được lão Thiên Cơ.

Bà thật sự không muốn Huyền Nhã nhập thế, thậm chí còn muốn nữ nhi bỏ qua chuyến đi Thiên Xu duy nhất trong đời này.

Chỉ có một lý do.

Từ ác liêu!

Hai tháng nay, bà ta ăn không ngon, ngủ không yên.

Nữ nhi chính là bảo vật đầu tim, bà không cho phép bất kỳ sơ suất nào xảy đến với Huyền Nhã.

Tuy nhiên, ân oán giữa Vũ gia và Từ gia rất thâm sâu, ngộ nhỡ kẻ này định trả thù, thề chết đuổi giết Huyền Nhã trong Thiên Xu thì phải làm sao?

Nghĩ tới đây, nội tâm lại càng trở nên hoảng sợ, thậm chí có chút không thở nổi.

Cơ Huyền Nhã tiếp nhận lệnh bài, sau đó lại trở về phượng diễn.

Đối diện với từng ánh mắt, sắc mặt của nàng tựa như giếng cổ không gợn sóng, thậm chí còn lộ ra một tia châm chọc.

Bàn tay già nua lại tiếp tục viết lên tấm bia đá.

Hạng chín, Viễn Sơn.

Ầm!

m thanh như núi lở vang vọng khắp nơi, một người khổng lồ cao tới mười trượng sải bước đi tới đâu, mặt đất nơi đó trực tiếp sụp đổ.

Các cường giả híp mắt nhìn, họ cũng từng nghe qua một chút về người này.

Hắn là kết tinh của nhân thú tạp giao, từ nhỏ đã sống ở Thập Vạn Đại Sơn, từng được truyền thừa tộc Viễn Cổ Cự Nhân.

Khi đối mặt với thiên kiêu cao to như núi rừng, đám người có thể cảm nhận luồng áp bức mãnh liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành bột mịn.

Biến thái như vậy mà mới đứng thứ chín?

Tấm bia đá tiếp tục xảy ra biến hoá.

Hạng tám, Đệ Ngũ Linh Lung.

Hít!

Vô số người hít một hơi khí lạnh.

Thiên kiêu đệ nhất thiên hạ!

Nữ tử mảnh khảnh đi ra từ trong thuyền hoa, khí tức ngưng tụ thành đôi cánh tay trắng nõn nhẵn nhụi ở đằng sau, tựa như Thiên Thủ Quan m rực rỡ trang trọng.

Nàng nhận lấy lệnh bài, mím môi cười khẽ: “Từ ca ca, ta sẽ giết chết ngươi.”

Ầm!

Tựa như tảng đá rơi xuống đáy hồ, dấy lên sóng to gió lớn.

Giọng điệu ôn nhu nhưng câu nói phát ra lại tràn đầy sát khí!

Nàng muốn giết chết Từ công tử cường mạnh kia!

Đầu óc đám người rơi vào trạng thái mơ hồ, sương mù quanh quẩn.

Ngươi là thiên kiêu của Đệ Ngũ thị, Từ ác liêu là tâm phúc của Đệ Ngũ Ma Đầu.

Theo lý thuyết, hai người các ngươi là cùng một bọn đó…

Các môn phái tộc nhân trong sân ngược lại hiểu rất rõ nội tình, nguyên nhân vẫn là do Đệ Ngũ Ma Đầu quá mức máu lạnh ngoan độc.

Nàng từng tiện tay giết chết một vài cường giả Niết Bàn trong tộc, hoàn toàn không nể mặt ai.

Thế nhưng, bây giờ nàng lại dốc lòng chiếu cố Từ ác liêu, Đệ Ngũ thị đương nhiên phẫn nộ!

Lửa giận không dám nhắm vào Đệ Ngũ Ma Đầu, nhất định phải phát tiết về phía Từ ác liêu!

Bọn họ muốn cách này để chứng minh Đệ Ngũ Ma Đầu có mắt không tròng!

Đám người nhanh chóng bình phục tâm tư, ánh mắt chuyển về tấm bia đá.

Hạng bảy, Huyền Cơ.

Trong phút chốc, Phạn âm cuồn cuộn vang lên, một hòa thượng trẻ tuổi bước đến rồi lấy lệnh bài đi.

Đám người hoàn toàn không hiểu gì, mà ngay cả các đạo giáo lớn cũng không nắm rõ chi tiết về vị hòa thượng này.

Chỉ có một vài người nhận ra người này là đệ tử Thiên Thần Điện.

Hạng sáu, Lâm Viễn.

Nhìn thấy tên của mình, thanh niên áo thô giày vải đi ra, sát khí trên người hắn ngập trời!

“Đệ tử duy nhất của thành chủ thành Tội Ác.”

“Làm người gác đêm ở Trường Thành, chống chọi sự xâm lấn của tà ma, đáng để cho chúng sinh Cửu Châu kính trọng!”

Có một số cường giả nhìn nhau, cực kỳ thưởng thức hậu bối này.

Ngay sau đó, bầu không khí gần như ngưng đọng, ánh mắt đám người tràn đầy hưng phấn.

Năm người đứng đầu!

Thiên kiêu đứng ở tầng cao nhất của thế hệ trẻ!

Bất kỳ một ai trong số họ đều được trăm vạn người Cửu Châu sùng bái, trở thành tấm gương cho vô số thiếu niên!

Lúc này, tấm bia đá hiện lên hai chữ.

Quân Lâm.

Ầm!

Một nam tử đầu đội tử quan, lưng đeo trường kiếm, ngồi trên một chiếc cỗ xe do cự thú năm đầu khổng lồ kéo đến.

Biểu tình trên mặt hắn cực kỳ khó coi, khuôn mặt vặn vẹo kịch liệt, hiển nhiên, mức thứ hạng này làm cho hắn cảm thấy khuất nhục!

“Bốn người các ngươi, ta sẽ giết hết!”

Tiếp nhận lệnh bài, Quân Lâm đứng dưới tấm bia đá, lạnh lùng nhìn xuống đám người ô hợp.

“Lại là đệ tử Thiên Thần Điện.”

“Mới hạng năm sao?”

Vẻ mặt các cường giả Thánh Cảnh cực kỳ nghiêm túc, bọn họ vô cùng chú ý đến năm người đứng đầu.

Năm người này. chỉ cần không rơi vào cửa tử, tuyệt đối có thể đạt tới cảnh giới Thánh Cảnh.

Có lẽ, hai ba người trong số họ sẽ trở thành cường giả Bán Bộ Chí Tôn!

Trời đất yên tĩnh, tấm bia đá lại xuất hiện một cái tên.

Từ Bắc Vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.