Chẳng ai ngờ rằng, ba cường giả bảng Thiên cùng mười thiên kiêu đỉnh cấp liên thủ đánh lén Từ công tử ngay khi vừa mới tiến Thiên Xu.
“Thú vị.”
Quân Lâm không tiến về cầu thang bộ pháp nữa mà khoanh tay trước ngực, hào hứng làm người đứng xem.
Những thiên kiêu còn lại của bảng Thiên đều lặng lẽ quan sát, nếu như người đứng thứ tư trong bảng Thiên là Từ Bắc Vọng phải vong mạng tại đây, thì bọn họ càng có thêm lợi thế.
“Ngay cả đám rác rưởi này mà cũng không ứng phó được thì ngươi không đáng làm tùy tùng của bản tôn.”
Hiên Viên Trường Khanh cao cao tại thượng quan sát vòng vây giữa sân.
Nam tử áo trắng vô cảm như cũ, hắn bình tĩnh nhìn quanh nơi này: “Còn có ai không? Cùng lên đi.”
Hắn vừa dứt lời, bầu không khí trở nên tĩnh mịch!
Ngữ khí hời hợt này đã bộc lộ một khía cạnh mạnh mẽ của hắn ta!
Không ai có thể nhìn ra cảm xúc sợ hãi nào trên khuôn mặt tuấn mỹ này, chỉ có sự lơ đễnh lạnh lùng.
Triều Khuynh Tuyệt trong bộ quần áo lông vũ sặc sỡ trở nên do dự một chút, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.
Cơ Minh Nguyệt bối rối cắn môi dưới. Nàng ta chợt nhớ tới sự việc ở Mê Ly Chi Vực, trong lòng lập tức nảy sinh một suy nghĩ hoang đường, mười ba người này căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Nếu không có sự tham dự của ba người đứng đầu bảng Thiên, thì quả thực rất khó có thể đánh giết kẻ này.
Diệp Thiên hưng phấn đến mức khó nhịn nổi, nhưng sự nhiệt tình của hắn rất nhanh đã bị một chậu nước lạnh dập tắp, Lão Viêm trong ngọc bội nghiêm nghị ngăn hắn lại.
“Còn có ai muốn giết ta không?”
Biểu cảm nam tử trắng không một chút gợn sóng, giọng nói dần trở nên lạnh lùng và u ám, hắn dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn đám người.
“Ha ha, cho dù thủ đoạn có chút ám muội, nhưng chỉ cần có thể giết ngươi là được rồi.”
Âm thanh vừa phát ra, Vũ Quân Cơ của Vũ gia thình lình bước ra khỏi hàng, trong mắt tràn ngập hận ý!
Sự sỉ nhục lúc trước đã khắc sâu trong xương tủy, bây giờ hắn phải đền đáp gấp trăm lần!
Đám võ giả trẻ tuổi câm như hến, ngay cả hơi thở cũng biến mất trong tích tắc.
Mười bốn!
Mười bốn thiên kiêu vây quanh Từ công tử!
Đội hình hùng hậu này đã làm cho bọn họ khiếp sợ, thậm chí còn có chút khó thở.
Chẳng lẽ Từ Công Tử, thiên kiêu sáng chói như mặt trời ban trưa, đã phải rơi vào tình huống vạn kiếp bất phục khi còn chưa chính thức bước vào Thiên Xu sao?
Nếu tình hình diễn biến như vậy, thì những thành tựu huy hoàng trước đây của hắn sẽ biến thành trò cười, thậm chí Đệ Ngũ Ma Đầu cũng bị người đời âm thầm mỉa mai!
Dù sao đi nữa Từ công tử luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, mọi người đều mong chờ hắn có thể tiến xa ở Thiên Xu.
Nhưng nếu hắn chưa bước vào Thiên Xu đã phải chịu chết?
Điều này nhất định sẽ làm chấn động Cửu Châu!
Khi đối mặt với mười bốn thiên kiêu vây quanh, liệu hắn có khả năng sống sót không?
Các võ giả trẻ tuổi đứng cách xa xa, ai nấy đều sợ tai bay vạ gió.
Mười bốn đạo khí tức cuồng bạo, bọn hắn nhao nhao lấy ra vũ khí, hình thành một vòng tròn bao vây Từ ác liêu.
“Còn có ai nữa không, xác định chỉ có mấy người các ngươi thôi?”
Trong chốc lát, sương máu lan tràn khắp bốn phía, hình thành một thế giới huyết sắc, bên trong còn có non sông vắt ngang, dòng sông màu máu chảy ào ào.
Khi thấy cảnh tượng này, đám người không khỏi cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng, huyết khí bên trong cơ thể cuồn cuộn sôi trào
Ầm ầm!
Nam tử áo trắng tựa như huyết ma thượng cổ tái thế, trên người hắn tản ra ma lực vô cùng hung ác, một vùng không gian sau lưng hắn bắt đầu bị biến dạng méo mó!
Mười mặt trời treo trên bầu trời, quái vật khổng lồ có hình dạng vừa giống con trăn, lại vừa giống con rồng đang chiếm giữ trên các bậc thang, đôi mắt đỏ lạnh lùng của nó đang chăm chú quan sát diễn biến ở bên dưới.
Lúc này, toàn bộ vực thẳm Lâm Thiên không có bất kỳ tiếng động nào, bầu không khí dường như đã bị đóng băng.
Mười bốn đạo khí tức cuồng bạo tập hợp lại với nhau, tạo ra một vòng xoáy pháp lực đáng sợ lan tràn chỉ trong nháy mắt, hình thành một mạng nhện dày đặc vây quanh nam tử áo trắng.
Rất nhiều võ giả trẻ tuổi đều cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ này, họ không dám đến gần mà lập tức nhao nhao chạy trốn.
Nguồn uy lực to lớn này có thể giết chết mấy Tông Sư cùng một lúc, làm sao Từ công tử có thể chống đỡ nỗi chứ?
Ầm ầm!
Sương máu vô tận quét qua, thiên địa nhiễm màu đỏ tươi, như thể ngày tận thế của thế giới này đã gần kề, kiếp nạn cùng tai họa ngập trời chuẩn bị ập tới.
Biển máu trào dâng sau lưng lớp áo trắng tựa như một thế giới thu nhỏ, ở bên trong còn có non sông, chim muông dã thú, hàng tỷ sinh linh đang được thai nghén hình thành.
Đột nhiên!
Một bàn tay với sức mạnh to lớn xuất hiện bên trong thế giới huyết sắc, khiến tất cả mọi thứ sụp đổ cùng một lúc!
Lòng bàn tay khổng lồ dường như bao trùm toàn bộ vũ trụ, tạo ra một luồng khí tức nóng rực đến đáng sợ, sau đó tràn xuống vực thẳm Lâm Thiên.
Cự chưởng phớt lờ những đòn tấn công dữ dội của đám thiên kiêu, pháp bảo ở những nơi mà nó lướt qua lập tức xuất hiện vết rách.
“Không ổn.”
Nữ tử bịt mắt bằng vải đen hét lên, thân thể mỏng manh không ngừng run lên.
Mười ba người còn lại cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, bọn họ trơ mắt nhìn bàn tay khổng lồ đẫm máu rơi xuống người mình.
Ầm!
Dư âm còn sót lại đáng sợ đến nỗi có thể hủy diệt trời đất, vô số người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con tim của bọn họ như muốn rớt ra ngoài lồng ngực!
Nữ tử kêu lên đau đớn, mi tâm nứt toát, hộp sọ vỡ thành hai phần.
Dòng máu trào ra, thân thể nhanh chóng khô lại, biến thành một khối thây khô.
“Chẳng trách có mắt như mù, hoá ra chính là một người mù.”
Nam tử áo trắng nhuốm máu đứng lên, hắn vân đạm kinh phong cười một tiếng, mọi người không thể nhìn ra một chút khuyết điểm nào bên trong dáng vẻ khôi ngô tuấn tú của hắn.
Tất cả mọi người cực kì kinh hãi.
Có kẻ khiếp sợ đế mức không thể tin được, chỉ trong mấy lần chớp mắt, một thiên kiêu đã ngã xuống.
Nam tử bày ra dáng vẻ bình tĩnh, trong mắt hắn ta, mười bốn thiên kiêu kia như là mười bốn con kiến yếu thế.
Hắn chỉ cần nhấc chân lên, lũ kiến kia ắt chết chắc!