Cùng lúc đó, từng tiếng thét phẫn nộ vang lên, ai nấy đều trừng trợn hai con mắt đỏ ngầu để nhìn chằm chằm tấm bia đá!
“Khổng Hiển.”
Một vị tiên hiền Nho gia như bị sét đánh, toàn thân run rẩy không ngừng.
Truyền nhân Khổng gia cứ như vậy mà chết?
Tuyệt đối không có khả năng này!
Các cường giả còn lại bày ra bộ dáng không liên quan, thậm chí còn có chút vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Vừa đi vào Thiên Xu chưa được bao lâu đã rơi đài rồi, đám thiên kiêu nhà các ngươi đến đây để làm trò cười sao?
Tuy nhiên, bọn họ quả thật cũng có chút tò mò, rốt cuộc bên trong Thiên Xu đã phát sinh trận chiên nảy lửa đến nhường nào?
Khổng Hiển xếp thứ ba mươi hai trên bảng Thiên, những thiên kiêu còn lại tuy không có trong bảng Thiên, nhưng nếu có danh sách một trăm người, bọn họ ít nhất cũng nằm trong số sáu mươi cái tên đứng đầu.
Nhưng vào lúc này, một cường giả để lộ một tia hoảng sợ trong đáy mắt, hắn chỉ vào cái tên thứ tư trên tấm bia đá.
Trong phút chốc, nụ cười của mọi người liền đông cứng, khuôn mặt lập tức mất đi huyết sắc.
Từ Bắc Vọng!
Ánh sáng đằng sau cái tên tăng vọt, trực tiếp vượt qua Thần Tuấn của Hiên Viên gia.
Những người còn lại trong bảng Thiên vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Điều này có nghĩa là gì?
Rất nhiều cường giả nhất thời nảy sinh một ý niệm kinh hoàng trong đầu.
Chẳng lẽ kẻ này một mình trấn áp hết đám thiên kiêu đó sao?
Trong phượng liễn, bàn tay giấu trong tà áo của Vũ Chiếu khẽ nắm chặt, một trận bão táp dâng lên trong lòng bà ta!
Vũ Chiếu nổi cơn giận dữ, ánh mắt hóa thành hai thanh kiếm sắc bén, khuôn mặt bị bao phủ trong màn sương mù dày đặc khi nhìn thấy cái tên của Vũ Quân Cơ dần dần tan biến!
“Ngu xuẩn, ngu không ai bằng, chết chưa hết tội!”
Bà ta dường như không thể kiềm chế cảm xúc, nội tâm điên cuồng gào thét!
Vũ Quân Cơ đã bỏ mạng, thuật thế thân của bà ta trở nên vô dụng, Huyền Nhã đã mất đi con át chủ bài hộ mệnh.
Vũ Quân Cơ vẫn còn chưa rút ra bài học sâu sắc lúc trước hay sao? Thế mà lại tiếp tục đi trêu tức Từ ác liêu? Sao hắn lại ngu xuẩn đến vậy?
Vũ Chiếu vừa hối hận vừa ăn năn, nếu sớm biết điều đó, bà ta đã dặn hắn cách xa Từ ác liêu một chút. Đáng tiếc, bây giờ có nói cái gì thì cũng đều vô ích.
Tất cả cường giả đều rơi vào trầm mặc.
Trong số các danh tự trên bảng Thiên, cũng không còn sót lại bao nhiêu thiên kiêu sáng giá.
Kỳ thật, bọn họ cũng có thể dễ dàng đoán ra được chuyện gì đã xảy ra bên trong Thiên Xu!
Từ ác liêu chiếm đoạt hạt sáng của mười ba thiên kiêu bằng cách giết chết toàn bộ!
Thủ đoạn khủng bố đến cực hạn!
Giờ phút này, kẻ mà bọn hắn phải luôn đề phòng cảnh giác đã leo đến một độ cao không thể tưởng tượng nỗi.
Không hiểu vì sao, đám người vô thức nhìn về phía phượng hoàng trên tầng mây.
Hai kẻ này quả thực giống nhau như đúc, tên chó săn thậm chí còn máu lạnh vô tình hơn!
Cảnh tượng của mười năm trước sẽ lặp lại một lần nữa sao?
Một người tùy tiện quyết định cục diện bên trong Thiên Xu, một người có thể tùy ý tàn sát tính mạng thiên kiêu?
Váy phượng tung bay, nữ tử váy tím liếc nhìn các tên trên bia đá, sau đó khẽ nâng cằm.
Tên phế vật này cũng không tồi.
Mọi người tiếp tục theo dõi sự biến hóa trên tấm bia đá.
Sự kiện mười ba Thiên kiêu rơi đài chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ đại lục Cửu Châu, tạo ra một trận sóng to gió lớn đến mức không thể tưởng tượng được.
......
......
Những bậc thang màu vàng kéo dài đến vô tận, các vì tinh tú trên bầu trời rộng lớn toả ra ánh sáng thâm thúy sâu xa.
Con quái vật có hình dáng giống như Chân Long há to cái miệng đầy máu, một giọng nói không chút biểu tình vang lên: “Sau khi thông qua khảo nghiệm, các ngươi sẽ được truyền tống ngẫu nhiên đến tầng thứ nhất của Thiên Xu.”
“Một khi thất bại, chết!”
Thanh âm sắc bén như gỗ xẻ, tựa như còn ẩn chứa những thăng trầm của năm tháng vô tận.
Hàng vạn người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều vô cùng hoang mang, khiếp đảm sợ hãi.
Quái vật lớn phun ra một ngụm khí tức, những bậc thang màu vàng đột nhiên biến mất, không gian nứt ra một cái khe, tất cả mọi người chớp mắt một cái, lập tức phát hiện bản thân đang ở trong một thế giới xám xịt u ám.
Sau đó, bọn họ bị cảnh tượng trước mặt doạ sợ đến ngây người.
Hàng vạn cây cầu giàn màu vàng lơ lửng giữa trời, bên dưới là vực sâu vạn trượng, hơi thở hôi thối tanh tưởi bốc lên.
Những cây cầu giàn đan xen vào nhau, chiều dài khoảng vài chục thước, mặt cầu được trang trí bằng hoa văn ô rô được sắp xếp gọn gàng.
Bầu không khí bên trong thế giới màu xáu cứng rắc như sắt thép, giọng nói của quái vật khổng lồ vang vọng từ tong hư không: “Sau khi vượt qua khảo nghiệm, mười người đầu tiên sẽ nhận được bảo vật.”
Hơi thở mù mịt quét qua, mấy vạn người đột nhiên giật mình, trong đầu đều hiện ra thêm một tin tức giống nhau.
Con đường sinh tử gồm có tám mươi mốt ô vuông, trong đó có bốn mươi ô vuông là ảo ảnh, một khi giẫm lên thì sẽ bị rơi xuống vực sâu, thân thể trực tiếp bị ăn mòn.
Trong phút chốc, cảm xúc khủng hoảng nhanh chóng lan tràn khắp nơi. Chẳng phải là tỷ lệ sống sót chỉ còn sót lại một nửa ư? Bọn họ đều phải dựa vào vận khí sao?