Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 189: Nhẹ nhàng chiếm đoạt tinh huyết Chân Long, Đệ Ngũ Cẩm Sương như bị sét đánh (3)



Một mặt trời đỏ chói xuất hiện trên đầu Tiêu Phàm, một ngọn núi hư ảo bắn ra từ mặt trời đỏ.

“A.”

“Làm sao có thể tàn sát lẫn nhau? Ta ghét nhất là nội chiến.”

Ấn kí màu vàng trên trán sáng chói, thế giới huyết hải sau lưng vỡ vụn, hai chưởng mang theo sát khí vô biên phát ra âm thanh kinh khủng làm rung chuyển cả cầu tàu.

Một chữ “Tru” màu máu đột nhiên hướng về phía Diệp Thiên, Diệp Thiên chuẩn bị ra tay, nhưng cũng đành vô lực siết chặt nắm đấm.

Hai chưởng kinh hãi ngập trời đập xuống, tinh quang từ trên người Triều Khuynh Tuyệt vỡ vụn, thân thể mảnh mai run lên, máu tươi phun ra.

“Ta vẫn luôn dịu dàng với nữ nhân.”

Từ Bắc Vọng thản nhiên cười, một chưởng khác trùng điệp oanh diệt dãy núi, chụp về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm dùng gì để chống lại đây? Cả bóng người nhanh chóng lăn về phía trước, nằm thoi thóp ở cuối cầu tàu.

“Thông qua rồi?”

Trong lòng của những võ giả xung quanh cầu tàu đang rung lên như một trận động đất lớn.

Như này có thông qua khảo nghiệm không?

Đối với Từ công tử mà nói, điều đó quá dễ dàng.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng không có chút gợn sóng nào, hắn đi ngang qua Triều Khuynh Tuyệt, nhẹ nhàng nói: “Đừng có giở trò với ta, nghe chưa?”

Về phần Tiêu ở rể, hơi thở của hắn vô cùng uể oải, không phải vì hắn không thể đứng dậy, mà căn bản hắn không dám đứng dậy.

Vị trí đầu tiên đã gần trong gang tấc, nhưng nếu hắn chiến đấu, chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ. Tốt hơn là đứng ở vị trí thứ hai, dù sao cũng có thể nhận được phần thưởng báu vật Thiên Xu.

Một mặt trời đỏ chói xuất hiện trên đầu Tiêu Phàm, một ngọn núi hư ảo bắn ra từ đó.

“A.”

“Làm sao có thể tàn sát lẫn nhau? Ta ghét nhất là nội chiến.”

Ấn kí màu vàng trên trán phát ra ánh sáng chói mắt, thế giới huyết hải sau lưng vỡ vụn, hai chưởng mang theo sát khí vô biên phát ra âm thanh kinh khủng làm rung chuyển cả cầu tàu.

Một chữ “Tru” màu máu đột nhiên hướng về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên chuẩn bị ra tay, nhưng cũng đành vô lực siết chặt nắm đấm.

Hai chưởng kinh hãi ngập trời đập xuống, tinh quang từ trên người Triều Khuynh Tuyệt vỡ vụn, thân thể mảnh mai run lên, máu tươi phun ra.

“Ta vẫn luôn dịu dàng với nữ nhân.”

Từ Bắc Vọng thản nhiên cười cợt, một chưởng khác trùng điệp oanh diệt dãy núi, chụp về phía Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm dùng gì để chống lại đây? Cả bóng người nhanh chóng lăn về phía trước, nằm thoi thóp ở cuối cầu giàn.

“Thông qua rồi?”

Những võ giả ở các cầu tàu xung quanh chấn động vô cùng, giống như một trận động đất lớn đang nội tâm của bọn họ.

Từ công tử thông qua khảo nghiệm rồi sao?

Đối với hắn mà nói, điều đó quá dễ dàng.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng không chút gợn sóng, hắn đi ngang qua Triều Khuynh Tuyệt, nhẹ nhàng nói: “Đừng có giở trò với ta, nghe chưa?”

Về phần Tiêu ở rể, thần sắc của hắn ta vô cùng uể oải, không phải không thể đứng dậy, mà căn bản không dám đứng dậy.

Vị trí đầu tiên đã gần trong gang tấc, nhưng nếu hắn chiến đấu, chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ. Tốt hơn hết, hắn vẫn nên đứng ở vị trí thứ hai, dù sao đi nữa, hắn vẫn có thể nhận được phần thưởng báu vật Thiên Xu.

Nhìn thấy nam tử áo trắng như tuyết tiến về phía trước, ánh mắt các thiên kiêu trên những cầu giàn còn lại tràn đầy ghen tị.

Họ cúi đầu, nhìn thấy đống hài cốt bên dưới vực sâu, nơi đó đã chôn vùi không biết bao nhiêu võ giả trẻ tuổi.

….

….

Vượt ra khỏi phần sâu nhất của bức khắc trên đá, Từ Bắc Vọng đứng trên đài sen rạng rỡ.

“Tinh huyết Chân Long.”

Giọng nói già nua đột nhiên vang vọng.

Một cái bình sắt rỉ sét xuất hiện giữa đài sen, uy áp kinh khủng trào ra từ cái bình.

Mạch máu trong cơ thể Từ Bắc Vọng đột nhiên sôi trào một cách mãnh liệt, hắn vội vàng vận chuyển Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, nuốt chửng tinh huyết không chút do dự!

Sương máu trên đài sen bốc lên, ẩn hiện thân ảnh Chân Long chín móng vuốt toàn thân đen nhánh đang giãy giụa và gầm thét.

Một giọt tinh huyết chảy xuôi tại thể nội, giống như gặp phải cái gì, khí tức cuồng bạo ngay lập tức tiêu tán, Chân Long ngoan ngoãn tiếp nhận luyện hóa.

Sau một lúc, Từ Bắc Vọng mở đôi mắt xanh, biểu cảm của hắn ngoài mừng rỡ còn có chút cảm khái.

Nói thế nào nhỉ, hắn thật sự rất phấn khích khi có thể nhận được máu Chân Long, cái này tốt hơn gấp mấy lần so với máu Giao long.

Tuy nhiên, hiệu quả của giọt máu này còn kém xa so với của lão đại. Chưa kể, hắn đã đột phá tầng thứ tư của Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, thanh tiến cấp thậm chí còn không có tăng thêm nổi hai mươi phần trăm.

Đúng là cái hang không đáy!

Nhưng vào lúc này.

Ánh sáng rực rỡ trên đài sen phát ra bốn phía, một cánh cổng tràn ngập tinh tú xuất hiện trước mặt.

“Thiên Xu mở ra, truyền tống ngẫu nhiên.”

Một giọng nói máy móc không có một chút cảm xúc vang lên.

Từ Bắc Vọng nghe thấy những lời đó, gương mặt tuấn mỹ có chút thấp thẩm. Hắn đặc biệt nhạy cảm với hai chữ ngẫu nhiên. Điều này hoàn toàn là dựa vào vận may, vận may tốt vừa hạ cánh, dưới chân đã lưu lại mười bình tiên dược. Vận may kém một chút, hắn có thể rơi thẳng vào cái miệng đẫm máu của hung thú viễn cổ.

Từ Bắc Vọng không còn tự tin vào bản thân, tâm trạng lúc này của hắn làm sao có thể diễn tả bằng lời.

Giống như đi mua một bình hồng trà rồi bật nắp trúng thưởng.

Ta không hy vọng đoạt giải thưởng hạng nhất, thậm chí cũng không cần mua một tặng một, cho ta bốn chữ “hân hạnh chiếu cố” được không?

Nguyện vọng này rất khiêm tốn, nhưng nó phù hợp với vận may của bản thân.

Từ Bắc Vọng xoá bỏ những ý nghĩ không cần thiết, điều chỉnh tâm trạng và bình tĩnh bước vào cửa.

….

….

Bầu trời nhuốm màu đỏ tươi, gió đen cuồn cuộn thổi tới, thiên địa tràn ngập tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng la hét và tiếng than khóc.

Một vùng biển máu treo ngược trên không, đủ loại vong linh tập trung đông đúc trên bờ biển, bọt máu thấm vào trong con ngươi của đám vong linh, từng luồng khí tức đen nhánh tuôn ra.

Một tiểu quỷ xuất hiện giữa thiên địa vô biên vô tận, nó lê lưỡi đi về phía biển máu, một số vong linh vươn vai ngọ nguậy loạng choạng theo sau.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Bầu trời nứt ra một cái khe, bóng người rơi xuống biển máu.

Bọt máu bắn tung tóe vào khuôn mặt không có ngũ quan của những con vong linh, những tiếng thở hổn hển và tiếng cười tham lam của tiểu quỷ ở khắp mọi nơi.

(*) ngũ quan: Mi (lông mày), mắt, tai, mũi, miệng

Dương khí xuất hiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.