Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 191: Xin lỗi, mới tỉnh ngủ nên khó chịu, giết hai người để hả giận (1)



Từ Bắc Vọng chết rất thanh thản.

Hai mắt vô hồn trống rỗng, cả người nằm bất động bên sông máu, chỉ còn một chút ý thức vẫn đang tồn tại.

Vô số hồn ma lang thang phát ra tiếng gào rống quỷ dị, tựa như đang xướng ca một bài ca dao gọi hồn huyền bí.

Sông máu cuồn cuộn uế khí, vong linh lần lượt tập hợp lại, sau đó vươn tay nâng thi thể lên.

Thi thể của Từ Bắc Vọng vẫn hoàn mỹ không một vết xước, ý thức chật vật tìm cách điều khiển cơ thể.

Rốt cuộc, hắn cũng đã có thể mở mắt, nhìn thấy một bông hoa hai màu đỏ đen trên bề mặt sông máu, những cánh hoa nở rộ vừa mê hồn vừa quỷ dị, khiến hắn không khỏi giật mình.

Chẳng lẽ đây là hoa Bỉ Ngạn dưới âm phủ?

Hắn đang ở địa ngục sao?

Thế cầu Nại Hà đâu?

Hắc Bạch Vô Thường, Diêm Vương đâu?

Vong linh nâng thi thể của Từ Bắc Vọng lên cao, ý thức dần dần tiêu tán, những ký ức trong quá khứ chậm rãi biến mất, một nữ tử mặc váy tím hiện lên trong trí nhớ của hắn. Nàng ấy thờ ơ nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, dường như đang phun ra hai chữ: phế vật.

Trong khoảnh khắc đó, Từ Bắc Vọng bộc phát khát vọng sống mãnh liệt, dòng máu sắp đông cứng lại bắt đầu chảy xuôi khắp cơ thể.

Đột biến phát sinh!

Cơn gió màu đen đang điên cuồng gào thét cũng ngừng lại.

Ầm ầm ầm!

Biển máu gầm thét như một con rồng giận dữ, sóng lớn mênh mông oanh tạc khắp nơi!

Những vong linh đang nắm giữ thi thể cũng bị nổ tung thành một đoàn sương mù màu đen, yêu ma quỷ quái đang chen chúc trên bờ biển cũng nằm rạp xuống mặt đất, ngâm đầu lâu trong biển máu.

Từng đoàn sương đen u ám vô biên vô hạn tràn vào thi thể Từ Bắc Vọng.

Đóa hoa Bỉ Ngạn trên mặt sông biến mất không còn bóng dáng.

Một bóng người mặc áo choàng đỏ, tay cầm dây xích, khuôn mặt bị bao phủ bởi sương đen, xuất hiện trên dòng sông máu. Hắn ta kính cẩn quỳ xuống đất, cất giọng vui mừng: “Cung nghênh sứ giả.”

Từ Bắc Vọng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, hắn vẫn đang tham lam hấp thụ đoàn sương đen.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn như thể đã tách ra khỏi dòng thời gian, thân thể đã ngủ yên trong mấy kỷ nguyên. Vong linh trên bờ biển biến đổi hết đợt này đến đợt khác, hắn rốt cuộc cũng mở đôi mắt xanh biếc ra.

Vong linh mặc áo choàng đỏ vẫn luôn đứng đó: “Cung nghênh sứ giả!”

Từ Bắc Vọng búng tay, cả người bỗng nhiên bay lên, đứng thẳng trên sông máu treo ngược. Hắn không nói lời nào, bình tĩnh nhìn xuống đám vong linh.

Từ Bắc Vọng không chỉ sống lại, mà Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công còn trực tiếp đột phá tầng thứ tư!

“Ta đã hấp thụ cái gì?”

Từ Bắc Vọng phát ra giọng nói khàn khàn.

Vong linh mặc áo choàng đỏ xé tan dây xích, từng đoàn sương đen bay về phía sứ giả, cung kính trả lời: “Minh khí.”

Từ Bắc Vọng nhìn khắp thế giới đỏ tươi trước mặt, trong đầu có vô số khúc mắc.

Nhưng điều duy nhất mà hắn biết được, ‘cái chết’ đột ngột này chẳng liên quan gì đến vận khí, dù có xui xẻo đến đâu cũng không thể truyền tống đến âm phủ chứ?

Có lẽ, đây hoàn toàn là sự chỉ dẫn của Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công.

Mọi nghi ngờ rốt cuộc cũng đã được giải đáp.

Vì sao hắn lại hấp thụ máu của nhiều hung thú như vậy, thậm chí có cả một giọt máu Chân Long mà vẫn không thể đột phá tầng thứ tư, thanh tiến cấp không tăng thêm một chút nào. Xem ra, thứ mà công pháp cần nhất chính là Minh khí!

“Đây là đâu?”

Hắn hỏi.

“Tiểu Bắc Minh Giới.”

Vong linh mặc áo choàng đỏ giống như một thuộc hạ trung thành, Từ Bắc Vọng hỏi gì thì hắn đáp nấy.

Từ Bắc Vọng đạp trên sông máu, giọng nói vô cùng trầm trọng: “Có thể đưa ta trở về không?”

Sau một lúc, hắn nói thêm: “Ta đến từ đâu thì trở về nơi đó đi.”

Vong linh mặc áo choàng đỏ im lặng một lúc lâu. Trong tiếng gió gào thét, một lối đi khổng lồ hùng vĩ xuất hiện trên bầu trời, bên ngoài lối đi là những khuôn mặt đang nhăn nhó, vặn vẹo, thậm chí còn vùng vẫy giãy dụa, trông vô cùng âm trầm quỷ dị.

“Cung tiễn sứ giả đại nhân.”

Dòng sông máu dâng cao, ngàn vạn ma quỷ lập tức tránh né, Từ Bắc Vọng tiến vào lối đi.

Khuôn mặt bao phủ trong sương đen của vong linh mặc áo choàng đỏ dần biến mất, hắn cung kính khom người: “Năm tháng chìm nổi, có người ở Cấm Khu Sinh Mệnh luôn chờ ngài.”

Cơ thể của Từ Bắc Vọng lơ lửng trong lối đi tối tăm quỷ dị,

Hắn biết Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công cực kỳ nghịch thiên nhưng không ngờ nó còn có thể đáng sợ đến như thế.

Cấm Khu Sinh Mệnh là cái gì?

Tuy nhiên, hắn tạm thời cũng không định tìm tòi nghiên cứu, chỉ có thể giấu kín đoạn trải nghiệm này trong ký ức sâu thẳm. Hai mắt hắn dần trở nên nặng trĩu, rơi vào hôn mê một lần nữa.

....

...

Thiên Cơ Các.

Lão nhân sống không biết bao nhiêu năm, ông ta đã quan sát rất nhiều hiện tượng kỳ bí, nhưng lúc này, lão nhân đột nhiên tỏ vẻ khiếp sợ vô cùng tận.

Một cái tên xuất hiện trên tấm bia đá xuất hiện

Hàng vạn năm qua, cảnh tượng kỳ quái như vậy chưa từng xảy ra, nói chính xác hơn, đó là điều không thể xảy ra.

Ông ta mấp máy bờ môi, thấp giọng nói nhỏ: “Ngay cả Thiên Xu cũng không truy tìm tung tích của hắn, rốt cuộc Từ Bắc Vọng đã truyền tống đến nơi nào?”

Đỉnh vực Lâm Thiên

Hơi thở lạnh lẽo đang bao phủ trời đất đột nhiên tan biến.

Phượng Hoàng bảy màu ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, nữ tử váy tím đang đứng bên trên nó sừng sững như một ngọn núi xanh tươi xinh đẹp, lông mày tinh xảo của nàng chậm rãi giãn ra, một vòng cung đẹp đẽ được vẽ trên khóe miệng của nàng, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên lạnh băng như cũ.

Sau khi ra ngoài, ngươi chết với ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.