Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 192: Xin lỗi, mới tỉnh ngủ nên khó chịu, giết hai người để hả giận (2)



Cường giả của các thế lực lớn lộ vẻ hoảng sợ, giống như muốn dùng ánh mắt đâm xuyên qua tấm bia đá!

Chỉ vẻn vẹn một canh giờ, cái tên vốn đã biến mất lại xuất hiện một lần nữa!

Đây đơn giản là chuyện lạ ngàn năm có một!

Hoàn toàn lật đổ phạm trù nhận thức của họ!

Tại Thiên Xu, nếu tên trên tấm bia đá biến mất, có nghĩa người đó đã chết, quy luật trong hàng vạn năm qua đều như vậy, không ngờ bây giờ lại có trường hợp ngoại lệ? Điều đó có nghĩa là gì? Chẳng lẽ vận mệnh của Từ ác liêu nằm ngoài Thiên đạo?

Mắt phượng của Thiên Hậu Đế Quốc nhuốm màu ảm đạm, tâm trạng vừa hưng phấn chưa được bao lâu thì lại bị một chậu nước lạnh tạt xuống! Bà ta còn chưa kịp hưởng thụ khoái cảm khi cái đinh trong mắt bao lâu này đã lìa đời, thế mà hắn ta đã lập tức sống lại.

Mất công vui mừng một hồi rồi lại hụt hẫng?

Tâm tình lúc này tồi tệ đến mức không thể miêu tả được.

….

….

Một thế giới tràn ngập linh lực, núi non trùng điệp không thấy giới hạn.

Mấy chục võ giả trẻ tuổi đang tụ tập tại nơi này, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Bọn hắn đang nhìn chằm chằm vào một gốc trúc màu tím có hình dáng con người mảnh mai trước mặt, trên tán lá nhễu nhão vài giọt chất lỏng màu ngọc bích tỏa ra linh khí bàng bạc.

Tuy không biết là thứ gì, nhưng đó chắc chắn là tiên dược!

Có võ giả Bát phẩm đỉnh phong chỉ ngửi một ngụm khí tức của ngọc dịch, hắn ta trực tiếp đột phá bình cảnh, tiến vào Thất phẩm.

Động tĩnh đột phá khiến những võ giả xung quanh lập tức chú ý, ai nấy đều nhao nhao chạy đến nơi này.

“Các ngươi chắc chắn muốn tranh với bần tăng?”

Lúc này, một hòa thượng trẻ tuổi mở miệng cười.

Ở phía đối diện, một người khổng lồ cao mười thước, hắn ta cầm dùi trống trong tay, thân hình tựa như núi cao phát ra lệ khí ngập trời: “Ngươi nghĩ mình là ai?”

Thanh âm giống như sấm rền, chấn động cả bầu trời!

Mọi người nghe xong, ai nấy đều liếc nhìn về phía nữ nhân duyên dáng yểu điệu giữa sân, đó là công chúa Cơ Minh Nguyệt của Đại Càn.

Những người tầm thường như bọn họ không có duyên phận với thần dược thì thôi, chẳng lẽ công chúa điện hạ cũng muốn tham gia tranh đấu sao?

Cơ Minh Nguyệt cắn nhẹ đôi môi mỏng, đáy mắt hiện lên vẻ chần chừ.

Người đứng thứ chín bảng Thiên, Viễn Sơn và người đứng thứ bảy bảng Thiên, Huyền Cơ.

Cho dù nàng đối đầu với bất kỳ ai thì cũng không nắm chắc được phần thắng.

“Bần tăng không muốn nhìn công chúa điện hạ hương tiêu ngọc vẫn, người vẫn nên rút lui đi.”

Giọng nói bình thản của Huyền Cơ lộ ra một tia khinh thường nồng đậm.

“Ta là một tên man di, nắm đấm của ta không biết thương hương tiếc ngọc, cũng không quan tâm là ngươi có là công chúa hay không đâu.”

Viễn Sơn nhe răng cười lớn, đôi mắt hổ lạnh lẽo nhìn Cơ Minh Nguyệt, sau đó nhìn về phía những võ giả khác.

Lời nói uy hiếp không thèm che giấu khiến Cơ Minh Nguyệt tức giận đến mức gò má run rẩy.

Những võ giả còn lại cũng lo sơn bị tai bay vạ gió, nhao nhao rời xa chiến trường.

Nhưng vào lúc này.

Bùm!

Bầu trời hé mở, nam tử áo trắng chậm rãi lơ lửng trong hư không, tựa như lấy trời đất làm giường. Mái tóc dài hai đen trắng tung bay trong gió, thần quang lấp lánh đan xen vào nhau.

Mọi người trở nên hoảng sợ, trong lòng ba vị thiên kiêu gióng lên một hồi chuông báo động.

Từ Bắc Vọng!

Thế mà hắn cũng xuất hiện ở đây!

Dãy núi yên tĩnh như dưới hầm mộ, ba thân ảnh căng thẳng như thể đang đối mặt với kẻ thù. Nhưng đợi một lúc lâu, người trong hư không vẫn lơ lửng như lục bình.

“Cố làm ra vẻ huyền bí!”

Viễn Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, sóng âm kinh thiên động địa quét qua, đất đá sụp đổ biến thành cát bụi.

Mí mắt Từ Bắc Vọng giật giật, hắn khó khăn lắm mới mở mắt ra được, ánh mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa năm tháng vô tận. Áo choàng trắng bay phần phật trong gió, trên người phát ra những tia sáng đổ xuống, hắn ta bình tĩnh quan sát mọi người: “Bây giờ là năm nào?”

Ha!

Nghe vậy, cánh tay đang cầm cây dùi vững chãi của Viễn Sơn nổi từng đoạn gân xanh, lửa giận khó có thể kiềm chế xông lên tới não.

Lại còn “bây giờ là năm nào?”

Giọng điệu cao cao tại thượng, giống như một vị thần vừa trở về sau chuyến tuần hành ở Cửu U. Dáng vẻ của tên ác liêu kiêu căng ngạo mạn, hắn thật sự nghĩ rằng mình bất khả chiến bại hay sao?

Từ Bắc Vọng vẫn vô cảm như cũ, hắn đoán đám người này chỉ mới tiến vào Thiên Xu không lâu.

Từ Bắc Vọng hững hờ liếc nhìn chất lỏng trên tán lá của gốc trúc màu tím, vẻ mặt bình thản đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Hỗn xược! Ai dám ức hiếp công chúa điện hạ?”

Thanh âm lạnh băng như lưỡi dao sắc bén, lộ ra uy nghiêm kinh người.

Mọi người hoảng hốt, giống như người trước mặt bọn hắn là một một trung thần Đại càn Cúc cung tận tụy.

Đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!

Ngươi từng sỉ nhục công chúa trước mặt mọi người, thậm chí còn giết vị hôn phu của người ta, mối thù khắc cốt ghi tâm trên thế gian này cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.

“Thần đã tới chậm.”

Từ Bắc Vọng dạo bước tới gần, sau đó nở nụ cười hiểu ý.

Cơ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô tội này, đôi mắt hạnh bắn ra tia sáng lạnh lẽo chết người, cơn hận trong lòng xuyên thấu trời xanh.

Ánh mắt Viễn Sơn và Huyền Cơ nhìn nhau rồi gật đầu hiểu ý, có vẻ như Từ ác liêu khét tiếng cũng muốn tranh giành báu vật.

Nếu như là một loại linh dược khác, khi bị ép buộc bởi sự cường thế của tên ác liêu này, bọn hắn có thể lựa chọn rút lui sau khi cân nhắc lợi hại.

Nhưng gốc tiên dược này thì không được!

Có người chỉ ngửi thôi đã đột phá bình cảnh, nếu bọn họ ăn vào có thể đột phá đến cảnh giới Tông Sư!

Chỉ khi nào đạt đến cảnh giới Tông Sư, bọn họ mới có thể cạnh tranh với hai người đứng đầu bảng Thiên, mới có thể trở thành người nở nụ cười ở giây phút cuối cùng.

Ai có thể chống lại sự dụ hoặc như vậy chứ?

Vì vậy, cả hai ngay quyết định hợp sức với nhau để loại bỏ uy hiếp trước mặt.

Từ Bắc Vọng phát hiện hai luồng khí tức chuyển động ở sau lưng, nhưng hắn cũng không để ý, màn sương hắc ám dày đặc đáng sợ từ trên người hắn ta phun ra bên ngoài.

“A.”

Thanh âm gào thét kinh dị vang vọng khắp bầu trời, giống như đó là một loại khí cụ dưới địa ngục, kéo theo oan hồn vong linh mà đến đây

Những võ giả tu vi yếu kém có mặt tại đây đều không rét mà run, nhịp tim tăng mạnh, linh hồn như bị hút đi.

Giờ khắc này, Viễn Sơn và Huyền Cơ đều cứng đờ cả người.

“Đó là cái gì?”

Cơ Minh Nguyệt sởn tóc gáy, ánh mắt tràn ngập kinh sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.