Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 193: Xin lỗi, mới tỉnh ngủ nên khó chịu, giết hai người để hả giận (3)



Huyền Cơ đè nén cảm xúc sợ hãi trong lòng, sau đó cười lạnh một tiếng.

Hắn chắp tay trước ngực, khẽ khàng ngâm xướng tiếng Phạn.

Ánh sáng công đức giống như hoá thành thực thể, tạo thành dòng suối vàng lỏng nhỏ giọt từ đỉnh đầu xuống dưới, bao phủ thân thể hắn ta. Một chữ ‘Vạn’ thật lớn xuất hiện trên bầu trời, phật quang phổ chiếu khắp nơi.

Trong khoảnh khắc ánh sáng màu vàng chói lọi non sông, một tướng thần xuất hiện phía sau Huyền Cơ, thần uy mênh mông làm cho người khác sợ hãi.

“Đây chính là sức mạnh của đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện…”

Có người kinh ngạc hô lên.

Ầm!

Viễn Sơn cũng không chịu thua kém, hắn đạp một chân xuống đất, mặt đất ầm ầm sụp đổ.

Cơ thể Viễn Sơn giống như một cây cột khổng lồ, sau lưng hắn ta hiện lên một thành trì nguy nga, từng dòng chữ ấn khắc sâu trên tường thành.

Hắn ta tiết ra một loại uy áp viễn cổ, khiến các võ giả có mặt tại đây không khỏi chấn động.

Vẻ mặt Từ Bắc Vọng bình tĩnh, biển máu dâng trào sau lưng, thế giới trong biển máu dần dần được cô đọng và hình thành.

Sương máu đột nhiên biến thành màu đen, khí tức vừa nặng nề vừa mênh mông, cuồn cuộn sôi trào!

Ầm!

Biển máu vỡ tan, vong linh gầm thét rít gào, tiếng kêu khóc ngưng tụ thành một bộ xương nhỏ bằng ngón tay. Bộ xương tắm rửa bên trong máu đen, mang theo tử khí chết chóc lao đến.

Thiên thu vạn cổ, thế giới vĩnh cửu, ngưng tụ bên trong ý niệm của bộ hài cốt!

Cơ thể khổng lồ của Viễn Sơn run lên bần bật, một cỗ sợ hãi bao phủ từ trong ra ngoài, khiến hắn gần như nghẹt thở.

Bộ hài cốt không phát ra bất kỳ uy áp khủng bố, giống như một bộ xương cốt bình thường.

Bùm một tiếng.

Dòng chữ vỡ vụn, thành trì nguy nga nổ tung.

“Không!”

“Cao có thể chứ?”

Trên mặt Viễn Sơn hiện lên sự hoài nghi và tuyệt vọng sâu sắc. Hắn không cam lòng, nhưng thân hình như núi cao vân bị bộ hài cốt đâm xuyên qua. Tất cả mọi thủ đoạn đều vô dụng, kể cả pháp khí bảo vệ cơ thể đã bị ma khí làm hỏng mất.

Cả người sụp đổ thành tro, không còn lại gì sau một tiếng nổ, không khí chết chóc phiêu tán.

Bầu không khí tĩnh mịch giống như trong một hầm mộ u ám!

Người xem cảm thấy ớn lạnh toàn thân, hàn khí kinh hoàng từ xương sống lên tận đỉnh đầu. Khung cảnh trước mắt trở thành cơn ác mộng cả đời của họ, đeo bám và khắc ghi suốt đời.

Chỉ một chiêu đã nghiền chết người đứng thứ chín trên bảng Thiên!

Sức mạnh đáng sợ vô song này, Từ Bắc Vọng đúng là một Tu La Tử thần, nắm giữ sống chết của thế nhân trong lòng bàn tay.

“Tên ác liêu này…”

Đôi môi mỏng của Cơ Minh Nguyệt run run, nàng cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc. Dựa vào thực lực của nàng, muốn đánh bại Viễn Sơn đã thật sự rất khó, nhưng khi đối mặt với Từ ác liêu, nàng ta lại càng không có cơ hội phản kháng.

Mức độ chênh lệnh như thế này tựa như khoảng cách giữa trời và đất, nàng ta căn bản không thể dùng tu vi để bù đắp.

Giờ phút này, Cơ Minh Nguyệt bị đả kích nặng nề, nàng phải lấy cái gì để báo thù đây?

Bùm!

Một bông sen xanh xuất hiện, Cơ Minh Nguyệt hoảng sợ bỏ chạy.

Bây giờ mà còn không chạy, chẳng lẽ đợi tên đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện bỏ mình rồi đến lượt nàng ta hay sao?

Từ Bắc Vọng vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí có chút ngạc nhiên: “Sao lại yếu như vậy?”

Hắn thực sự bối rối, thiên kieue xếp hạng chín bảng Thiên chỉ có một chút thực lực như vậy hay sao, đúng là có tiếng mà không có miếng.

Nội tâm Huyền Cơ chấn động mãnh liệt không ngừng, khát vọng sống sót mãnh liệt bùng lên.

Cả người nhảy lên chữ ‘Vạn’ rồi điên cuồng chạy trốn.

Hắn đã tận mắt chứng kiến trận chiến trước bậc thang Thiên Xu, thực lực của tên ác liêu này có thể nghiền ép bất kỳ người nào!

“Ta giết vị hôn phu của điện hạ, nếu tiếp tục giết nàng thì không khỏi quá máu lạnh, cho nên tạm thời thả nàng đi.”

“Còn ngươi…”

Vào lúc này, Từ Bắc Vọng vẫn tỏ ra ung dung nhàn nhã như cũ, nhưng biển máu xen kẽ sương đen ở sau lưng hắn ta lại lan tràn ra bốn phía. Một bộ hài cốt mang theo hơi thở u ám giống như vạn quỷ đang du hành, lao về phía thân ảnh vàng óng.

Bùm!

Phật quang tan rã, từng mảnh máu thịt rơi xuống hố sâu trăm trượng trên dãy núi.

Huyết khí sương đen bốc hơi, xương cốt văng khắp nơi, đúng là một cảnh tượng khiến người khác hít thở không thông.

Đệ tử danh ngạch Thiên Thần Điện cứ như vậy mà chết.

Xung quanh tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Đám võ giả cảm thấy lạnh lẽo tứ chi, có người còn trực tiếp quỳ xuống đất, không ai ngờ đến kết quả lại như thế này.

Hai người ngày nằm trong nhóm mười người đứng đầu bảng Thiên, thực lực của bọn hắn là điều không cần phải bàn cãi.

Thế nhưng, bọn hắn ngay cả một chút phản kháng cũng không thể, giống như hai con kiến có thể bị người ta giẫm chết tùy ý.

Đối với anh kiệt Thiên Xu mà nói, sự tồn tại của tên nam tử này là một cơn ác mộng đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nỗi.

“Xin lỗi, ta vừa mới tỉnh ngủ, cho nên có chút khó chịu.”

Từ Bắc Vọng bày ra sắc mặt thản nhiên, đôi mắt xanh biếc còn hiện lên một tia vô tội, sau đó chậm rãi đi về phía cây trúc màu tím.

Cây trúc màu tím hình người run bần bật, phát ra âm thanh ê ê a a của trẻ con: “Bọn rác rưởi này còn vọng tưởng muốn ăn ta? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn mơ mộng xuân thu?”

Nó ngừng lại một chút, sau đó vui sướng chạy về phía nam tử áo trắng: “Ta chỉ có thể bị chà đạp bởi cường giả như ngươi mà thôi, xin tôn thượng nhẹ nàng một chút!”

Không còn cách nào khác, số mệnh đã định bị con người nuốt chửng, nó thà đi tìm kẻ mạnh nhất, sau đó chết một cách oanh oanh liệt liệt.

“Được rồi.”

Từ Bắc Vọng nở nụ cười thân thiện, chân khí cuồng bạo tuôn ra giữa các ngón tay, hứng những giọt chất lỏng màu ngọc bích trên lá trúc.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vừa hấp thụ vừa luyện hóa linh khí.

Đám người vây xem nào dám đến gần, bọn hắn có thể giữ được mạng đã là Từ công tử phá lệ khai ân rồi. Vì lẽ đó, ai nấy đều nhao nhao rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.