Chỉ cần phục vụ vị đại nhân thần bí này, nàng ta sẽ nhận được một lượng thần dược rất lớn, bây giờ còn có thể nhìn thấy đối tượng mà Đệ Ngũ môn phiệt chán ghét nhất là Từ ác liêu bỏ mạng.
Tâm tình của nàng thực sự rất tốt nha.
“Đứng yên không cử động, ắt hẳn là muốn ta đến giết người đúng không?”
Nam tử áo giáp đi từng bước từng bước, thân thể của hắn không toát ra một chút khí tức nào.
Nhưng đám người hóng chuyện lúc này đã cảm thấy ớn lạnh toàn thân, ai nấy đều phải gánh chịu một luồng uy áp kinh hoàng!
Ầm ầm!
Huyết khí sau lưng nam tử áo trắng trở nên dày đặc, một thế giới đẫm máu trải dài trên bầu trời, những vong linh đáng sợ hiện lên
Đệ Ngũ Linh Lung bình tĩnh, chế nhạo: “Chống đối có tác dụng gì chứ? Tôn Thượng…”
Thanh âm đột ngột dừng lại, sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, kinh ngạc đến cực điểm!
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nội tâm giống như phát sinh động đất cấp độ 18!
Triều Khuynh Tuyệt khẽ mở miệng, ánh mắt cũng lộ ra một tia khó tin.
Từ Bắc Vọng vốn dĩ đang chuẩn bị đối mặt với kẻ thù cũng có chút choáng ngợp khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Bịch.”
Nam nhân mặc giáp đang nằm bò trên mặt đất, hai mắt lồi ra, sắc mặt tràn đầy sự kinh hãi.
Toàn thân hắn đông cứng, như thể hắn đang đối mặt với một Thần Chủ trên Cửu Thiên, cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân.
“Huyết mạch bị áp chế!”
Linh hồn sâu thẳm bên trong nam tử áo giáp cũng không nhịn được mà run rẩy kịch lịch.
Một thế giới bị vứt bỏ sao lại có huyết mạch như vậy?
“Tôn thượng?”
Đệ ngũ Linh Lung vội vàng nhắc nhở, nàng thậm chí còn nghi ngờ đối phương đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Mặt mày hắn ta không còn chút máu, bàn tay thậm chí không còn sức để nắm chặt thành quyền,
“Ta cũng muốn truy sát tên nhà quê này! Nhưng ta thật sự không làm được, khí huyết bị đè nén, thực lực lúc này không khác gì phàm nhân!”
Nội tâm của hắn điên cuồng gào thét!
Bầu không khí yên tĩnh tiếp tục kéo dài, tất cả mọi người đều câm như hến.
Theo bọn hắn, một quyền của vị khách ngoại lai này có thể giết chết một Đại Tông Sư, nhưng lúc này hắn lại đang vẫy đuôi và quỳ gối cầu xin Từ công tử
Sự mạnh mẽ và độc đoán, cũng như phong thái bất khả chiến bại của một vị thần mà hắn đã tạo ra trước đó lập tức sụp đổ trước mắt mọi người.
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng vẫn không thay đổi, nhưng nội tâm lại có chút chấn kinh.
Tình huống gì vậy, hắn vẫn chưa động thủ mà?
Dù có muốn cầu xin tha thứ thì cũng phải đánh một trận trước chứ? Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.
“Ngươi, huyết mạch của ngươi là gì?”
Nam nhân mặc giáp trào dâng nộ khí, ánh mắt như muốn nuốt sống nam tử áo trắng, nhưng chỉ có thể phẫn nộ trong bất lực!
Nghe vậy, ánh mắt Từ Bắc Vọng lóe lên một tia sáng, một con rồng chín móng ngao du bên trong thế giới huyết sắc.
Nếu nói về huyết mạch, vậy thì tinh huyến Chân Long là thứ trân quý nhất.
Nam nhân mặc giáp vẫn kông thể đứng dậy được, nhưng phong thái của hắn vẫn không hề thay đổi so với lúc trước.
Ầm!
Một sợi chỉ vàng bơi lượn trong biển máu, kèm với đó là thân ảnh của nhiều hung thú viễn cổ khác nhau và vô số hồn ma dữ tợn.
Nam tử áo giáp vẫn chưa hề suy suyển
Lúc này.
Một giọt máu đỏ tươi xuất hiện, nhẹ nhàng chảy xuôi trên mặt biển.
“A!”
Nam tử áo giáp giống bị sét đánh, như thể khí huyết của hắn có thể sẽ bị đánh tan trong bất cứ lúc nào.
Nam tử áo giáo nằm cuộn tròn như con tôm trên mặt đất, cả người run rẩy lên.
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng trở nên hốt hoảng, nguyên nhân là do giọt máu của Lão Đại!
Ở thế giới bên ngoài, hắn có thể lợi dụng danh tiếng của nàng để bắt nạt người khác, nhưng không nghĩ đến ở trong Thiên Xu cũng có thể làm như vậy, hắn cảm thấy sung sướng đến mức muốn nổ tung.
Xin lỗi, chỉ cần chỗ dựa vững chắc là Lão Đại, thì tuỳ tùng là hắn thực sự có thể hoành hành ngang ngược khắp nơi.
Nghĩ đến điều này, hắn lập tức lập ra một kế hoạch.
Nếu máu của lão đại có thể khiến người này quỳ gối, vậy Nô ́n của nàng (con dấu nô lệ) do hắn sáng tạo ra cũng có tác dụng đối với hắn.
Từ Bắc Vọng bước ra, một ấn ký màu tím kỳ lạ ngưng tụ trong lòng bàn tay, từng vòng xoáy ánh sáng đan xen vào nhau.
Nam nhân mặc giáp nhìn chằm chằm vào ấn ký, trong lòng dâng trào cám giác bất an một cách dữ dội.
“Ầm.”
Năm ngón tay thon dài trực tiếp bao phủ đỉnh đầu hắn ta.
Nam tử áo giáp chỉ cảm thấy đầu mình vang lên tiếng ong ong, đầu hắn giống như sắp nổ tung, giống như đã bị một loại xiềng xích kỳ quái nào đó bao quanh.
Nam nhân mặc áo giáp không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Chủ nhân…”
Khi nói xong hai chữ này, sắc mặt nam tử áo giáp trở nên cứng đờ, trong lòng lập tức tràn đầy lửa giận.
Ầm!
Một cơn bão quét qua nơi này trong nháy mắt!
Đồng tử của các võ giả có mặt đột nhiên co rút, bọn họ dường như không thể tin được vào thính giác của mình.
Vị khách ngoại lại bị cưỡng chế trở thành nô lệ?
Đệ Ngũ Linh Lung cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng có thể cảm nhận đây là dấu hiệu của một cơn ác mộng sắp tới, trái tim của nàng như thể sắp bị hai bàn tay quái ác nắm lấy vậy!
“Chủ nhân, ngươi đã làm gì ta?”
Vảy sắt trên vai của nam tử áo giáp rung lên, phát ra tiếng kêu leng leng, hiển nhiên là vì xúc động quá đỗi.
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng không giấu được sự thất vọng, tu vi của hắn quá yếu, cho nên không thể kiểm tra được kí ức của nam tử áo giáp.
Nhưng muốn thống trị tính mạng của tên ngốc này thì vẫn dễ như trở bàn tay!
“Tại sao lại muốn giết ta?”
Hắn lạnh lùng nói.
Đột nhiên.
Mọi ánh mắt đều dồn về phía Đệ Ngũ Linh Lung có dung mạo đẹp như tranh vẽ.