Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 202: Trong lòng Lão Đại tràn ngập gợn sóng



Các võ giả xung quanh vẫn còn đắm chìm trong nỗi bàng hoàng.

Hắc ta giết ba trong mười lăm người đứng đầu danh sách giống như hái hoa nhổ cỏ, thực lực mạnh mẽ đến mức khiến người ta chỉ biết tuyệt vọng!

Trong thế giới này, Từ ác liêu một tay che trời, ngang nhiên cướp bóc như thần chết tùy ý vung lưỡi đao đoạt mệnh.

Đám người run rẩy toàn thân, không ai có thể hít thở thông suốt khi đối mặt với uy áp cường thế trước mặt.

Hai vị trí đầu bảng Thiên?

Đương nhiên đang ẩn nấp ở phía Đông rồi!

Không chỉ hai người bọn họ, mười vị trí đứng đầu bảng Thiên cũng mất tăm mất tích, như thể đã bốc hơi khỏi cõi đời này, không ai có thể lần ra tin tức gì về bọn họ.

Nhưng còn ai dám lộ diện chứ?

Bọn hắn không chỉ sợ hãi khi đối mặt với Từ ác liêu, mà càng e ngại tên nô lệ ngoại vực này!

Qua trận chiến vừa rồi, e là những thiên kiêu tự nhận mình có nhiều phân lượng cũng không dám xuất hiện.

Nam tử áo trắng toát ra khí tức băng lãnh, hắn không tiếp tục ở lại lâu mà hóa thành cầu vồng đi đến khu vực khác, Bát Hiền Vương mang theo tâm tình buồn bực lẳng lặng đi theo.





Vực thẳm Lâm Thiên.

Chiến xa cổ thuyển nối đuôi nhau kéo tới không dứt, giống như một con sóng khổng lồ ập đến từ cuối chân trời, câu miêu tả “che khuất bầu trời” có thể áp dụng trong trường hợp này theo đúng nghĩa đen.

Toàn bộ cường giả tông môn của các thể lực lớn đều tập trung tại nơi này, bọn hắn không thể ngồi yên! Ai nấy đều vô cùng tức giận, sát khí trong mắt trào dâng ngút trời!

Từ ác liêu, ngày mà ngươi bước ra khỏi Thiên Xu, cũng chính là ngày giỗ của ngươi!

Trên đỉnh núi cao chót vót, rất nhiều đại năng nhìn chăm chú vào những cái tên trên tấm bia đá.

“Ta dường như đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng, núi xác biển máu lần này không biết đã khiến bao nhiêu người phải bỏ mạng.”

Một lão tu sỉ thở dài ngao ngán, đây là một trực giác và dự cảm từ bản năng.

Sáu trên mười lăm người đứng đầu danh sách bảng Thiên đã chết!

Trong hàng chục nghìn năm qua, kỷ lục tốc độ mà các anh kiệt bảng Thiên bỏ mạng được tạo ra bởi Đệ Ngũ Ma Đầu đã bị chó săn của nàng phá vỡ!

Sáu người này, nếu tách lẻ ra thì ai mà không có tư chất Thánh Cảnh?

Nhưng bọn hắn vậy mà lại chết thảm trong tay Từ ác liêu!

Trước đây, hai mươi bảy người của bảng Thiên đã chết dưới tay Đệ Ngũ ma đầu.

Liệu kỷ lục này có bị phá vỡ hay không?

Mỗi lần Thiên Xu đóng cửa, các thiên kiêu đều sẽ truyền thống đến vực thẳm Lâm Thiên.

Đây chính là nguyên nhân mà các thế lực lớn đều chờ đợi ở đây bất kể ngày đêm, bọn hắn sợ hậu duệ nhà mình sẽ bị các thế lực đối địch chặn giết khi vừa ra khỏi Thiên Xu.

Bây giờ chỉ e là lo lắng thừa rồi.

Tất cả bọn hắn đều chết ở Thiên Xu, còn truyền tống thế nào nữa?

Khả năng này càng ngày càng lớn!

“Ngươi nhất định phải chết!”

Một chiếc thuyền cổ xuất hiện trong không trung, sắc mặt của các cường giả Đệ Ngũ thị trở nên vô cùng khó coi, sự tức giận mấy ngày dần dần lắng xuống, thay vào đó là cơn hận thù kéo dài vô tận.

Mối hận này không thể nào hóa giải, một khi kẻ này bước ra khỏi Thiên Xu, một trận chiến đoạn tuyệt với Đệ Ngũ Ma Đầu là điều không thể tránh khỏi.

Thiên Thần Điện cũng có ý nghĩ này, sau khi đệ tử danh ngạch bỏ mạng, bọn hắn quyết định phải bóp chết Từ ác liêu ngay khi kẻ mặt vừa ló mặt đi ra, bọn hắn không thể nào để mặc cho mối hoạ này tiếp tục trưởng thành!

Đến lúc đó, bọn hắn muốn xem xem Đệ Ngũ Ma Đầu có thể bảo vệ Từ Bắc Vọng được hay không.

“Huyền Nhã…”

Bên trong xe phượng, Vũ Chiếu nơm nớp lo sợ, trái tim trong lồng ngực từ đầu đến cuối không cách nào đứng yên một chỗ.

Loại cảm giác này quá đau khổ, bà ta cảm giác mình đang đứng bên bờ vực, không biết khi nào sẽ rơi vào vực sâu thăm thẳm.

Bà sợ rằng, khi vừa ngước mắt lên thì lại thấy tên của con gái mình biến mất khỏi tấm bia.

“Từ ác liêu, nếu ngươi dám giết con gái của bản cung, bản cung nhất định sẽ giết ngươi!”

Vũ Chiếu nắm chặt lan can, cảm xúc lẫn lộn không ngừng.





Phượng Hoàng tuyệt đẹp đang bay lượn trên không trung, một con mèo béo đang nằm trên đó.

Nó nắm chặt móng vuốt, vẫy móng vuốt mấy lần.

Tiểu phôi đản nhà ngươi là mạnh nhất, meo meo mãi mãi ủng hộ ngươi!

Nó cổ vũ một chút, sau đó chạy vào Vân Tiêu tiếp tục nướng thịt.

Một trận pháp quỳnh lâu ngọc vũ sừng sững tại nơi này, bên trong cung điện hư ảo, nữ tử mặc váy tím lười biếng nằm trên ghế, đường viền váy ôm sát lấy dáng người hoàn hảo của nàng, không để lộ một chút da thịt nào.

(*) Quỳnh lâu ngọc vũ: Lầu gác làm bằng ngọc đẹp

“Meo!”

Mèo béo đưa lên một xiên thịt dê nướng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng ngón tay ngọc hành lên, tiếp nhận rồi ăn thử một miếng, mặt mày lạnh xuống: “Hương vị không đúng.”

Mèo béo phồng má, cảm thấy tủi thân.

Meo meo lại quên trình tự nêm gia vị, meo meo thật ngu xuẩn.

“Cút!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ quát.

Mèo béo tìm nơi vắng người, sau đó úp mặt vào tường suy nghĩ, nó đột nhiên cười ngây ngô.

Hì hì, đại phôi đản muốn bị hôn miệng rồi.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nâng chân ngọc lên, ánh mắt xuất thần khẽ vuốt ngón chân trắng nõn.

Nàng chưa từng nghĩ tới chó săn lại thuận lợi như vậy.

“Hừ, bản cung không nên hứa hẹn ban thưởng cho ngươi!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương phát ra giọng nói tức giận bằng âm mũi, đôi mắt xanh biếc khẽ nhắm lại, khuôn mặt hoàn mỹ hơi ửng hồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.