Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 203: Cùng lão đại tương ái tương sát, máu nhuộm đầy trời, không thể rung chuyển (1)



Màn sương mờ ảo mông lung bao phủ toàn bộ nơi này, một gốc Thanh Liên (sen xanh) vô cùng cao lớn sinh trưởng bên trong ao nước óng ánh, lá sen to như chậu rửa mặt đang chứa đựng những tinh hoa thiên địa và ánh sáng mặt trời.

Một thân ảnh mảnh mai trong chiếc áo choàng trắng đang ngồi xếp bằng, cả thân thể hắn ta đang được bao bọc bởi linh khí xung quanh.

“Từ công tử, ta thật sự không biết bọn hắn ở nơi nào.”

Nam tử áo đen toàn thân máu thịt be bét, hắn ta quỳ rạp trên mặt đất, cất giọng than thở khóc lóc.

Đám võ giả ở giữa dãy núi vô cùng sợ hãi, lại thêm một vị thiên kiêu bỏ mạng nơi này.

Lý Hổ, truyền nhân của thánh địa Tứ Tượng, đường đường là người đứng thứ ba mươi trong bảng Thanh Vân, khi hắn hành tẩu ở Cửu Châu, ai ai cũng phải kính ngưỡng cúng bái. Vậy mà hiện giờ, khi đối mặt với Từ công tử, hắn cũng giống như một con ruồi đê tiện, có thể bị đập chết bất cứ lúc nào.

“Ta không thích nghe lời này.”

Nam tử áo trắng nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng, bắt đầu bắt ấn.

Ánh sáng vô tận đột nhiên xuất hiện ở sau lưng hắn ta.

Huy hoàng mà loá mắt, khí thế mà uy nghiêm, một ấn ký màu vàng cực kỳ chói lọi rủ xuống.

Ầm!

Khoảnh khắc tiếp theo, thân thể Lý Hổ đập vào dãy núi lớn rồi nổ tung, hắn ta chết ngay tại chỗ.

Ngoài mặt Từ Bắc Vọng vẫn vô cảm như cũ, nhưng hắn rất hài lòng với uy lực của ấn pháp này.

Khối tiên thạch ẩn chứa một đạo tuyệt học đến từ đạo vực, sức mạnh thần thông sánh ngang bảo vật Thiên giai ở Cửu Châu.

“Sáu người trong bảng Thiên vẫn bặt vô âm tín, nhưng bọn hắn làm sao có thể trốn được ta?”

Từ Bắc Vọng thầm nghĩ một lát, tiếp tục hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt bên trong Thanh Liên.

Nơi xa, Bát Hiền Vương cúi đầu nhướng mày, đáy mắt hiện lên một tia lãnh ý khó phát giác.

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, cấm chế bên trong tiềm thức của mình sắp được dỡ bỏ.

Ha ha, nỗi nhục nô bộc trong khoảng thời gian này sẽ được hoàn trả gấp trăm lần.

Mặc dù hắn không thể làm gì được vì huyết mạch của mình bị áp chế, nhưng tên nhà quê này không phải đang tìm Sở Thái Hư sao?

Đến lúc đó, hắn lôi kéo tên họ Sở, để hắn động thủ giết chết tên nhà quê!

Nhưng vào lúc này.

Ầm ầm!

Bầu trời xuất hiện vết rạn nhỏ, giống như là một mảnh nhỏ của tấm gương to, tạo ra nhiều chùm sáng chói lọi.

Một trụ sáng bất chợt xuất hiện bên cạnh nam tử áo trắng.

Giữa những ngọn núi trập trùng, một chùm sáng khác cũng xuất hiện ngay bên cạnh võ giả có hàng trăm hạt sáng trên đầu.

Những người bạn đồng hành đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn hắn, có lẽ hắn có thể bước vào tầng cao hơn của Thiên Xu.

Điều đó cũng có nghĩa, chuyến đi đến Thiên Xu của đám người này căn bản đã kết thúc, bọn hắn chỉ có thể càn quét khắp thế giới này trong khoảng thời gian còn lại, xem xem có thể nhặt được thứ thừa thải cặn bã nào nữa hay không.

Trong cái rủi cũng có cái may, cái mạng này còn vẫn còn vẹn nguyên.

“Ta thật hâm mộ những kẻ nhà quê ở thế giới bị vứt bỏ.”

Bát Hiền Vương nói thầm, tuy hắn không có cột sáng, không thể đi tới tầng thứ hai của Thiên Xu, nhưng hắn có thể thoát khỏi thân phận nô bộc, đây cũng coi như là một loại thu hoạch.

Đột nhiên, cơ thể hắn bất chợt bị kéo căng.

Thần sắc nam tử áo trắng vẫn không có chút gợn sóng, nhưng tên này lại dùng ánh mắt áy náy nhìn về phía hắn.

Không biết tại sao, ánh mắt này của tên nhà quê này lại khiến Bát Hiền Vương không khỏi rùng mình. Thậm chí, hắn còn có một cảm giác đáng sợ khi ở trong luyện ngục tăm tối.

“Thật xin lỗi.”

Nam tử áo trắng khẽ thở dài một tiếng, biển máu cuồn cuộn lập tức xuất hiện sau lưng hắn ta, giọt máu quỷ dị kia lại tuôn ra một cỗ áp lực khủng khiế!

Bát Hiền Vương không thể động đậy, sắc mặt trở nên vặn vẹo, hắn ta quỳ rạp xuống đất, thần hồn run rẩy.

“Ngươi dám?”

Hắn mở to đôi mắt, ngửa mặt lên trời rồi gào thét.

Từ Bắc Vọng vẫn thản nhiên như cũ, bộ dáng nhàn nhã như đang dạo bước trong khu vườn.

Biển máu đột nhiên vỡ vụn, sương máu hội tụ thành một lòng bàn tay, mang theo lực lượng cường đại mà nhắm vào Bát Hiền Vương.

“Chủ nhân, nô tài thật lòng coi người là chủ nhân.”

“Cầu xin người, chủ nhân.”

“Chủ nhân!”

Bát Hiền Vương run rẩy toàn thân, hai mắt phiếm hồng, khàn khàn cầu khẩn.

“Tên nhà quê, ta nguyền rủa ngươi đời đời kiếp kiếp không được siêu thoát.”

Vào khoảnh khắc một chưởng kia hạ xuống, Bát Hiền Vương cười ha hả, hắn ta cười ra nước mắt, thậm chí còn cười đến mức ngạt thở.

Hắn không ngờ mình sẽ có ngày chết trong tay tên nhà quê đê tiện này.

Bộp!

Thân thể cắt thành hai đoạn, đầu lăn xuống trên mặt đất, mấy giọt tinh huyết phun tung tóe lên.

Từ Bắc Vọng cướp lấy tinh huyết rồi hấp thụ, sắc mặt không tỏ ra một chút thương sót nào.

Trong kế hoạch ban đầu của hắn, tên ngoại vực này không thể sống sót trở về.

Nhỡ đâu hắn lắm miệng với đồng hương, nói cái gì mà huyết mạch tôn quý xuất hiện tại thế giới bị vứt bỏ, chưa biết chừng đám cường giả ngoại vực sẽ đến đây để tìm tòi hư thực.

Nếu như đám người này có thể phá bỏ hư không, đi ngang qua chư thiên vạn vực thì sao?

Cho dù chỉ có một phần một triệu khả năng, thì Từ Bắc Vọng cũng không dám đánh cược.

Hắn không muốn bởi vì lòng trắc ẩn của mình mà mang đến tai họa ngầm thậm chí là tổn thương cho Lão Đại.

Cho nên, hắn phải giải quyết hết tên khách đến từ ngoại vực này, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Sau khi xác nhận Bát Hiền Vương đã chết, ngay cả hồn phách cũng đã bị tiêu diệt, Từ Bắc Vọng mới ung dung nhàn nhã đi vào trong cột sáng.

Cảnh tượng này đã bị đám võ giả ở trên đỉnh núi nhìn thấy, bọn hắn nổi da gà khắp toàn thân, tóc gáy đều dựng lên.

Đường đường là vị khách đến từ ngoại vực, vậy mà sau khi hắn ta hết giá trị lợi dụng, thì lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Từ ác liêu máu lạnh đến cực hạn.

Có vẻ như, trái tim của Từ ác liêu không ẩn chứa bất kỳ tình cảm thế gian nào khác, hắn ta đã miêu tả câu nói ‘giết được thỏ, mổ chó săn’ vô cùng tinh tế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.