Nghĩ đến đây, hắn bước nhanh đến chắp tay chào hỏi: “Thôi các lão.”
Thôi Hựu Phủ không thèm quay đầu lại: “Chuyện gì?”
Từ Bắc Vọng không nói mấy lời nén bi thương gì đó, hắn như đang lĩnh giáo mà nói: “Các lão bụng đầy kinh luân, học nhiều biết rộng, xin hỏi ngươi có biết một loại yêu thú thân người, nhưng lại có đầu trâu không?”
“Ngưu đầu sao?”
Thôi Hựu Phủ xoay người, nhận ra đối phương là con trai của Từ Tĩnh, ông ta liền trả lời: “Trên núi Lang Nha còn rất nhiều, nhưng chỉ là loài yêu vật cấp thấp không đáng lo ngại.”
Từ Bắc Vọng tiếp tục hỏi: “Dám hỏi Các lão, loài ô quy toàn thân ánh hiện sắc xanh lục, là loài yêu nghiệt gì?”
Mi tâm Thôi Hựu Phủ khẽ nhíu, thiếu kiên nhẫn đáp: “Lục mao thần quy, loại kiến thức phổ thông này cũng không biết, về nhà hỏi lại cha ngươi đi!”
Nói rồi bèn tức giận phất ống tay áo.
“Thôi các lão, phải kiên cường lên nha.”
Từ Bắc Vọng u sầu nói.
Nghe thấy ngữ khí thương xót này của hắn, trong lòng Thôi Các lão không khỏi có chút xúc động.
Ông ta thở dài một tiếng, rồi rảo bước rời đi.
Từ Bắc Vọng nhịn không được từ tốn mở miệng: “Giang Nam gió thổi bờ xanh biếc, nào lúc trăng in dẫn lối về.”
Thôi Hựu Phủ giật mình, vô thức thốt lên một câu: “Thơ hay!”
Ông ta dừng bước, xoay người lại trên mặt lộ vẻ tán thưởng: “Một chữ xanh vừa hàm súc lại diệu kỳ, tạo cho cảnh thơ có cảm giác tươi sáng.”
Ông ta bỗng khựng lại rồi lắc đầu: “Đáng tiếc đã không luyện rèn văn thơ, nếu không thì cũng đã có thể tu hành hạo nhiên chính khí của nho gia.”
Ông ta lặp đi lặp lại câu thơ này, ý thơ nồng đậm nét ưu sầu, làm ông ta nhớ đến vị trưởng tử đã chết thảm, mà bất giác rơi nước mắt.
Từ Bắc Vọng thấy vậy, dứt khoát từ bỏ ám chỉ chuyện vợ của ông ta, chờ sau này hẵng nói.
Thế là hắn khom người thi lễ, chắp tay rời đi.
....
....
Ngã tư phồn hoa, mọi người đi lại rộn ràng bên đường, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Khúc cua qua ngõ nhỏ.
Một tên thư sinh đầu đội khăn vuông, eo mang trường kiếm đột nhiên dừng bước.
Hắn ta giơ chân lên, đạp manh xuống túi tiền rơi trên mặt đất, sau đó cẩn thận ngó nghiêng bốn phía.
Cách đó mấy trượng, một vị nam tử mặc áo trắng, dáng vẻ phong thần tuấn lãng nhàn nhạt nhìn về phía tên thư sinh.
Hai con ngươi hắn ta thâm thuý, khí thế cao cao tại thượng, bộ dáng coi thường tất thảy.
Thư sinh đau lòng không thôi, gượng cười nói: “Người gặp đều có phần, chúng ta chia đều được không?”
Từ Bắc Vọng giữ nguyên vẻ mặt bình thản đàm nhiên, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Vừa rồi lúc đối phương nhặt tiền, hắn tò mò tra thử vận khí của đối phương một chút.
Tháp vận khí của tên thư sinh này sao lại kỳ quái như thế chứ?
Rõ ràng chỉ có ba mươi hai tầng, nhưng bên trên lại loé hiện ra hào quang của cấp bậc từ năm mươi tầng trở lên.
Chỉ có thể dùng hai chữ “quỷ dị” để hình dung.
Từ Bắc Vọng lặng lẽ nói: “Ta không có hứng thứ với tiền bạc, túi tiền này thuộc về sở hữu của huynh đài.”
Thư sinh mừng rỡ ra mặt, hắn vội vàng nhặt túi tiền lên, hất hất ước lượng rồi thoả mãn bỏ vào trong túi thơm.
Phân lượng của cái này không nhẹ nha!
Người nam tử tuấn dật trước mắt, là minh chứng hoàn mỹ cho cái gì gọi là công tử thế gia, ôn nhu như ngọc.
Khí chất tiêu sái thoát tục đó, đúng là thiên hạ vô song!
Thư sinh cung cung kính kính nói: “Tại hạ Liễu Đông Phương, dám hỏi các hạ là ai?”
Từ Bắc Vọng không trả lời, tên thư sinh chỉ là một con sâu cái kiến đang ở giai đoạn luyện khí, còn chưa xứng biết tên của hắn.
Từ Bắc Vọng đang chăm chú quan sát tháp vận khí của tên thư sinh, lúc đối phương lấy túi tiền ra, năm mươi tầng tháp trên đầu vẫn ánh hiện hào quang như cũ.
“Ngươi đi đâu?”
Ngữ khí của Từ Bắc Vọng vừa ôn nhu vừa thân thiết.
Liễu thư sinh tâm tình vui vẻ, cười nói: “Tại hạ phải đến thành Nam mua lễ vật, tặng cho ân sư.”
Tử Bắc Vọng “Ể” một tiếng: “Thật có duyên, vừa hay ta cũng đang trên đường đi đến thành Nam, muốn cùng đồng hành không?”
Liễu thư sinh không hề cự tuyệt, mà ngược lại còn vội vã nhận lời.
Thấy nam nhân mặc áo trắng này, khí độ không thua kém gì hoàng thân quý tộc, hắn nhất định phải nịnh bợ.
Hai người thi lễ với nhau rồi sóng vai rời đi.
Dọc đường, Liễu thư sinh không ngừng thăm dò gia thế của Từ Bắc Vọng, nhưng đều bị Từ Bắc Vọng lấp liếm cho qua.
Từ Bắc Vọng mở miệng nói: “Ta thật hâm mộ cơ duyên của Liễu công tử, cả đời này của ta đến một đồng cũng không có mà nhặt, càng đừng nói đến túi tiền lớn như vậy.”
Ặc!
Liễu thư sinh lập tức biến sắc, vẻ mặt nịnh bợ tức thời biến mất sạch sẽ.
Loại quỷ xui xẻo này, tuyệt đối không thể kết thâm giao!
Phải biết rõ trong thế giới võ đạo này, căn cốt thiên phú chỉ là cơ sở, còn vận khí may mắn mới đặc biệt quan trọng.
Ngay cả khi tiến thân vào quan trường Đại Càn, nếu không có cơ duyên thì làm sao có thể từng bước lên cao được đây?
Loại người xui xẻo như vậy, đã định phải tầm thường vô vị cả đời.
Đáng tiếc, chỉ được mỗi cái dáng vẻ là ăn may.
Liêu Đông Phương lập tức né ra xa mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với Từ Bắc Vọng, sống chết không muốn dính lấy thứ xui xẻo này.