Khi nhìn thấy rõ ràng, mọi người đều kinh hãi, đó thật ra là một nam tử.
Ầm!
Đám đông yên lặng như tờ.
Mmột cái hố sâu xuất hiện trên nền đá xanh, xung quanh được bao phủ bởi một lớp khí màu tím quanh quẩn, toàn thân Từ Bắc Vọng đau nhức vô cùng.
Đám đông khiếp sợ, vậy mà vị công tử tuấn tú này lại vẫn bình an vô sự, cũng quá kinh khủng rồi đó.
Từ Bắc Vọng nghênh đón vô số ánh mặt, bình tĩnh thong dong mà đứng dậy.
Hắn chắp tay sau lưng, sau đó bình tĩnh nói: “Phong cảnh trên trời cao cũng không tệ lắm.”
Xoạt!
Con đường lớn liền xôn xao một mảnh.
Lên trời ngắm cảnh!
Bốn chữ này liều lĩnh đến mức không ai sánh được, vậy mà lại bị thốt ra một cách hời hợt như thế.
Dường như bầu trời trong mắt hắn cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi.
Đám đông vừa kinh sợ vừa không khỏi cảm thấy thất bại tràn trề. Cuộc đời của bọn họ khi so với đối phương, thật đúng là vừa đáng buồn vừa bất hạnh.
Cho dù thiên chi kiêu tử có tài năng xuất chúng đến đâu, cũng nhất định sẽ bị ánh sáng của hắn che lấp, biến thành vật làm nền màu xanh.
Làm sao đom đóm có thể tranh phát sáng cùng với ánh trăng chứ?
“Ài!”
Võ giả trẻ tuổi tự cho mình là thiên phú dị bẩm, thở dài một tiếng. Mà vị nam tử áo trắng kia, đã sớm đi xa lắm.
……
……
Nếu như ban nãy không có lớp chắn khí bảo vệ cơ thể, ta có phải sẽ rơi thành đống bùn nhão không?
Sau khi trải qua “cuộc hành trình” trên không trung, Từ Bắc Vọng đã chắc chắn định luật vạn vật hấp dẫn không phù hợp với thế giới võ hiệp này…
Từ Bắc Vọng mang tâm tình thoải mái trở về Từ phủ.
Tại vườn hoa uyển phía Tây, trong ao có mười mấy con cá chép đỏ mọng đang bơi lội xen giữa tám chín gốc hoa sen.
Sắc trời đã chớm thu, con đường lát sỏi trong vườn ngập tràn lá vàng, không có người quét dọn nên lộ ra một cảnh hoang tàn.
Một thiếu nữ mặc váy xòe màu cánh sen ngồi xổm bên cạnh bờ ao, nàng ta đang bưng một bát sứ nhỏ trong tay, sau đó thành thục ném mồi xuống nước, thu hút cá chép đỏ bơi lội tung tăng vui vẻ.
Làn gió nhẹ thổi qua, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong đầy đặn của bờ mông.
Từ Bắc Vọng thu lại ánh mắt, bóng người biến mất ở cuối hành lang.
Bàn tay mềm mại đang rắc mồi của Thẩm Ấu Di dừng lại, ánh mắt có chút hoảng hốt và mờ mịt.
Nàng dường như không thể ngờ đối phương vẫn lãnh đạm như vậy.
Tên ác liêu này không phải nên cởi bỏ lớp ngụy trang, sau đó để lộ răng nanh hèn hạ sao?
Hắn đáng lẽ phải gấp gáp tàn phá cơ thể trong trắng của nàng chứ?
Vì sao lại tỏ ra xa lánh nàng như vậy?
Thẩm Ấu Di cũng không cố gắng đào sâu vào, vì chuyện này đã trở nên không cần thiết. Dù gì thì bản thân nàng đã trở thành chim hoàng yến được nuôi trong lồng của đối phương rồi.
Cho dù vẫn còn chút nghi ngờ không hiểu được, tâm tình căng thẳng của nàng cũng dần dần thả lỏng.
Hắn ta, tốt nhất cả đời này đừng đụng vào ta!
……
……
Phòng tu luyện.
Từ Bắc Vọng dựa vào bên bệ suối nước nóng, linh khí dồi dào tưới nhuần cơ thể hắn.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Từ Bắc Vọng chợt hiện lên một tia sát khí. Hắn đã có trận pháp áp chế chân khí, còn có bùa ẩn nấp có thể che giấu tu vi đối với các Tứ phẩm Tông Sư trở xuống.
Ai là thợ săn?
Còn ai là con mồi?
Mục tiêu của Từ Bắc Vọng sớm đã không phải là yêu trư quỷ quái nào đó, mà là thiên chi kiêu nữ Diệt Tuyệt của bảng xếp hạng Thanh Vân!
Dựa vào hai pháp bảo kia, hắn có lẽ đã đủ sức đánh một trận với nàng ta.
Tháp may mắn 90 tầng, hắn đã sớm thèm muốn nó từ lâu.
Hơn nữa, nàng ta còn là người chủ động trêu chọc hắn.
…..
…..
Gió đêm gào thét, trăng tròn treo cao.
Nếu phóng tầm mắt từ phía xa, núi rừng bị sắc bàng bạc bao phủ, phảng phất như có một con Ngân Long mênh mang to lớn đang uốn lượn giữa núi non trùng điệp.
Bên trên một bia đá to lớn sừng sững có khắc hai chữ “Mang Sơn”.
Một nam, một thầy tướng số, một nữ, ba người đang đi lên núi theo đường lưu chuyển thư tín.
Mang Sơn thuộc quản hạt của kinh thành, các hoàng thân quốc thích thường hay đến đây để đi săn, tránh nóng, cho nên chỗ này luôn có sai dịch đi tuần tra.
Ba người hành tẩu dọc theo đường núi, tâm trạng Nhan Giới thoải mái nhàn du, nên hắn cứ ríu ra ríu rít suốt dọc đường.
Tây Môn Ẩm Nguyệt thỉnh thoảng phụ hoạ vào hai câu, thời gian còn lại thì chú tâm quan sát Từ Bắc Vọng.
Cái tên ác liêu này sao lại phong khinh vân đạm như thế? Lẽ nào hắn không thấy lo lắng sợ hãi, thậm chí cầu xin tha mạng sao?
Sực bình tĩnh của Từ Bắc Vọng có chút quỷ dị.
Lẽ nào hắn cho rằng bản thân chỉ cần dựa vào tà môn ngoại đạo là có thể trốn thoát khỏi sự uy hiếp của yêu trư?
“Từ công tử, không cần phải lo lắng.”
Nhan Giới cho rằng Từ Bắc Vọng đang thấp thỏm bất an, y bèn dịu giọng an ủi.
Tuy rằng Nhan Giới có quan hệ thân thiết với Tây Môn muội muội, nhưng y không thể căm ghét Từ Bắc Vọng.
Suy cho cùng, nam nhân nhan sắc động lòng như hắn quả thật hiếm có trên đời, tiếc là tu vi có chút thấp kém.