Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 37: Phụng mệnh quý phi nương nương (1)



"Nương nương, giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, Từ súc sinh không bị phạt chết, vì sao lại đúng luật pháp?"

Vũ Thừa dập trán đụng đất, phát ra tiếng bang bang bang.

Chúng quần thần đều nhìn về phía thiên hậu đang mặc trang phục tua rua màu vàng sáng.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, một giọng nói mang âm hưởng Thục Hán độc đáo vang lên trong điện: "Mọi việc đều do bản cung tự mình quyết định, bản cung lo lắng hết lòng, khổ sở phí công nhưng có tố khổ với ai đâu?"

Một phụ nhân xinh đẹp sang trọng, bà ta ung dung chậm rãi xoay người lại, cánh môi mím lại tạo thành nụ cười thản nhiên.

Bà có vầng trán vuông, mắt phượng mày ngài, trên búi tóc còn cắm một chiếc trâm phượng cửu vĩ, bên trong sự xinh đẹp còn mang theo khí chất bức người.

Mặc dù đã qua tuổi bốn mươi, nhưng nhìn bộ dạng vẫn trông như mới hơn hai mươi tuổi.

Chúng thần nghe vậy, sau đó lại cúi đầu làm đà điểu.

Vũ Chiếu thong thả bước đến ngự án, dịu dàng nói: "Chư công thấy khó quyết định sao? Nếu đứa bé kia thật sự chỉ là phòng vệ chính đáng, thì hiển nhiên là nó vô tội rồi."

Vừa nói xong thì tất cả đều im lặng.

Chúng thần đều cố gắng kiềm chế sự kinh hãi trong đáy lòng, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập vẻ không tin nổi.

Nghe giọng điệu này của thiên hậu là muốn thả người sao?

Sắc mặt giận dữ của Vũ Thừa khiến ai nấy cũng đều sợ hãi, cơn tức giận của ông ta bốc lên, giọng nói cũng cao vút: "Đó là cháu của ngài đấy."

Vũ Chiếu thờ ơ, tầm mắt chuyển hướng sang Lư Sùng Nghiễm: "Lư thượng thư, ngươi cũng điều tra rồi, lúc Vũ Thực bước vào cánh cửa Từ phủ có được sự cho phép của Từ gia không?

Sắc mặt Lư Sùng Nghiễm vô cùng bối rối, bị hỏi đột ngột như vậy nên ông cũng không biết đáp lại như thế nào.

Thiên hậu vừa mới nói với nhi tử Vũ gia không thể chết một cách vô ích, sao hiện tại lại đột nhiên thay đổi?

Suy nghĩ một lúc, hắn khó khăn vật chuyển động cổ họng: "Không... không có."

"Tự ý đột nhập vào nhà dân, đánh chết là đáng."

"Truyền ý chỉ của bản cung, lập tức thả đứa nhỏ kia ra."

Trên mặt Vũ Chiếu hiện lên nụ cười thản nhiên, nàng nhẹ nhàng nói:

Mắt Vũ Thừa như muốn nứt ra: "Nương nương..."

"Câm miệng!"

Nụ cười của Vũ Chiếu dần nhạt đi, nàng nhìn ông ta: "Dạy con không nghiêm, giáng xuống nhất đẳng."

Vũ Thừa vừa sợ vừa hoảng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay khiến máu rướm ra.

Chúng thần đều lạnh cả xương sống, rốt cuộc nụ cười thân mật này đang cất giấu tâm tư như thế nào?

"Lui ra đi."

Sau khi tiếng ra lệnh, đại điện chỉ còn lại Vũ Thừa.

"Muội muội, ngươi muốn Vũ gia bị người trong thiên hạ chế giễu sao?"

"Tên súc sinh kia đã giết Thực nhi, hắn đang giẫm lên quyền uy của ngươi, làm xấu mặt Vũ gia trước toàn bộ kinh thành!"

Võ Thừa không để ý đến tôn ti trật tư, giọng nói ông ta phẫn nộ đến mức run rẩy.

Vũ Chiếu nhìn ông ta, ánh mắt ngày càng lạnh: "Vạn vật đều có nhân quả, ngươi nhớ kỹ những lời này cho bản cung."

"Ba mươi tuổi rồi mà vẫn là một cái bao cỏ, còn nghĩ rằng ở Vũ gia có kim bài miễn tử sao?"

"Ba mươi tuổi mà lại bị một đứa nhỏ hai mươi tuổi giết chết bằng một chiêu."

"Vừa ngu vừa vô dụng, chết cũng đáng."

Vũ Thừa nắm chặt hai đấm, cảm xúc của ông vẫn ở trạng thái mất kiểm soát.

Giờ phút này, ở trong mắt ông ta, vị muội muội này đang biểu lộ khí thế thờ ơ của người đang thượng vị.

Vũ Chiếu cụp mắt xuống, nàng nâng nắp đậy lư hương mạ vàng lên, tay cầm cái que bạc gảy tro hương.

Nàng im lặng một lúc rồi lại cất lời: "Trưa nay, đế sư đi thăm bệ hạ."

Vũ Thừa Tư đột nhiên ngẩng đầu.

Cho dù có ngốc đến đâu thì ông ta cũng hiểu được.

Lão sư Tuyên Đức Đế, cường giả Thánh Cảnh Nhất phẩm, nhân vật đỉnh cao này rất ít khi đặt chân đến Hoàng Thành.

Vì sao hôm nay lại đến gặp bệ hạ?

Chẳng lẽ là đang truyền lại tín hiệu nào đó sao?

"Đại Càn họ Cơ hay họ Vũ, đứa nhỏ này thông minh lắm."

Giọng điệu Vũ Chiếu mang theo sự tán thưởng, nhưng đáy mắt lóe ra sát khí dày đặc.

Mặc kệ áp lực từ đảng bảo hoàng, Vũ Thừa vẫn không thể cam lòng, ông ta nói với giọng điệu độc ác: "Tiểu súc sinh Từ gia dám kiêu ngạo như vậy, là vì sau lưng hắn có tiện nhân Đệ Ngũ kia làm chỗ dựa."

Sắc mặt Vũ Chiếu âm trầm, nàng lạnh lùng quát: "Ngươi cũng bị ngu rồi à, còn không bằng cả một đứa nhóc hai mươi tuổi."

"Trong chuyện này, hắn cần dựa vào ai chứ? Một câu này khiến bản cung đâm lao phải theo lao, một câu này làm dư luận cả kinh thành đều sôi trào, một câu đã làm cho lão nhân kia ra khỏi cửa."

"Hắn đã đoán trước được Vũ gia chúng ta không thể làm gì được..."

Ngừng một lúc, Vũ Chiếu than nhẹ một tiếng, dường như bà ta đang tự thì thầm: "Sao Đệ Ngũ thị có thể mời chào được một nhân tài thế này…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.