Từ Bắc Vọng giương mắt nhìn ông ta, đột nhiên thê lương thở dài:“Nếu Vũ gia vì vậy mà đem lòng ghen ghét tại hạ, thì chính là đang đối nghịch cùng với quý phi nương nương. Các ngươi phải cân nhắc cho kỹ.”
Trong lòng quần thần đồng loạt hô lên, tiểu tử khá lắm, vô sỉ không ai sánh bằng.
Có điều, một vài người vẫn còn chút nghi vấn, tên Từ Bắc Vọng này rốt cuộc là đang cố lộng huyền hư (ra vẻ cao siêu) hay là chó cậy gần chuồng?
Biết không chừng, hắn ta thật sự là thân tín do nữ ma đầu khổ tâm vun đắp thì sao?
Ngay lúc mọi người đang suy nghĩ, thì thân ảnh bạch bào kia đã dần biến mất phía cuối con đường.
Vở kịch lớn đặc sắc này cũng theo đó mà khép màn.
Quần thần đưa mắt quan sát tỉ mỉ Vũ quốc cửu đang chán nản bất kham, sau đó lục tục rời đi.
........
……
Đêm khuya, điện Dao Quang.
Đôi chân ví như linh lung ngọc tuyệt phẩm giẫm lên trên thảm, váy tím cùng với ống tay áo dài thướt tha trải dài trên mặt đất, nếp gấp uốn lượn như mây, ba thước có thừa.
Từ Bắc Vọng mang theo tinh tủy vốn được cất trong phòng tu luyện tại phủ đệ đến yết kiến Đệ Ngũ Cẩm Sương.
“Làm không tệ.”
Ngữ khí phát ra từ đôi môi mọng đỏ của nữ phản diện vẫn lãnh đạm như cũ.
Ong!
Một tấm lệnh bài màu cam treo lơ lửng giữa không trung.
Từ Bắc Vọng vội vàng nhận lấy.
Màu đỏ.... đã trở thành đồ bỏ rồi.
Mục tiêu sau này của hắn chính là lệnh bài màu vàng, còn có lục lam chàm tím.
Hắn nhất định phải ôm chặt lấy cặp đùi xinh đẹp mượt mà trước mắt không buông.
(Nghĩa đen hay nghĩa bóng đây, Từ ác liêu?)
Có điều, hắn vẫn cảm thấy tốc độ thăng cấp của mình quá chậm.
Nếu như có được lệnh bài màu tím tôn quý, vậy thì hắn chính là nhân viên cốt cán tay trái tay phải của nữ phản diện rồi.
“Ti chức thụ sủng nhược kinh (vui quá hóa sợ).”
Từ Bắc Vọng vội vàng dâng lên lời tâng bốc, trong mắt hắn, hơi rắm của nữ phản diện đánh rắm cũng có màu cầu vồng. (=))))))))
Đệ ngũ Cẩm Sương bình tĩnh quan sát hắn ta.
“Đây là ti chức dâng tặng cho nương nương.”
Từ Bắc Vọng lấy ra một cây roi sáng lóng lánh từ trong tay áo.
Hắn vừa mới buông tay, cây roi tức thời nhúc nhích trên thảm, run lẩy bẩy trốn vào nơi hẻo lánh.
“Meo!”
Một con mèo trắng to lớn lao ra từ trong điện các, dùng sức kêu gào về phía tinh tuỷ.
Gương mặt tuyệt mỹ của Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn bình tĩnh như không, nàng chỉ thản nhiên nói: “Cả ngày đi nhặt phế liệu, cuối cùng cũng đã nhặt được đồ tốt, ngươi thật sự nỡ cho bổn cung sao?”
Nàng cẩn thận quan sát người đang quỳ phía dưới, đôi mắt phượng lạnh lùng xanh thẳm ẩn hiện một tia châm chọc.
Từ Bắc Vọng không chút do dự, thề thốt bằng giọng điệu âm vang có lực: “Chỉ là tinh tuỷ con cỏn thì đã là gì, ti chức nguyện ý đi chết vì nương nương!”
“Lên núi đao xuống biển lửa, quyết không từ nan. Nương nương chỉ đâu, ti chức đánh đó!”
Ngữ khí kiên quyết, phối hợp với dung mạo tuấn mỹ, dáng vẻ vô cùng chân thành.
“Nịnh hót.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc nhìn hắn ta, sau đó dạo bước đến chiếc bàn dài làm từ gỗ tử đàn, thần sắc lười nhác: “Bổn cung lấy nửa đoạn.”
Nói xong, nàng cầm lấy ngọc trâm, mái tóc đen như gấm vóc tơ lụa phủ xuống lưng, toả ra một loại khí chất tiên tử phiêu dật.
Vút!
Không khí nổi lên sóng gợn, tinh tuỷ xuất hiện trên bàn trà chỉ trong nháy mắt.
Ngọc trâm liên tục bành trướng, uy thế khổng lồ tràn ngập cung điện, sương mờ kim sắc vấn vít khắp người.
“Thánh giai...”
Từ Bắc Vọng thực sự bị cảnh này làm cho chấn động rồi.
Cỗ khí tức cuồn cuộn này, còn vượt trội hơn cả bảo vật thánh giai.
Hắn không ngờ cây trâm mà nữ phản diện tuỳ tiện cài trên tóc cũng là thánh bảo.
Keng!
Tiếng vàng đá va chạm giòn tan.
Ngọc trâm trảm lên trên tinh tuỷ, hào quang toả ra rực rỡ.
Dưới uy lực của bảo vật thiên giai, linh vật kiên cố của thiên địa bị phá huỷ.
Tinh tuỷ trực tiếp chia làm hai nửa.
Chỗ bị gãy bốc lên linh khí bàng bạc, một giọt tinh hoa nồng đậm rơi lên trên mặt bàn.
Từ Bắc Vọng thấy vậy, vội vàng chạy đến trước bàn, thu lấy tinh hoa vào người.
Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lãnh đạm trong gang tấc, một đạo chân khí rót về phía tinh hoa, giọt tinh hoa lập tức tan vào trong thân thể của Từ Bắc Vọng.
“Hấp thu?”
Nàng ta lạnh lùng nói.
“Nương nương chờ một lát.”
Lời nói của Từ Bắc Vọng trở nên mơ hồ, cố gắng hết sức tiêu hóa tinh hoa.
Sau khi kinh mạch Khí Hải truyền đến một trận sảng khoái, hắn ta mới ngẩng mặt lên, có chút ngượng ngùng nói: “Tránh lãng phí.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương chỉ chỉ vào đoạn roi nhỏ kia, thờ ơ nói: “Tinh tuỷ bị thương tổn sẽ ảnh hướng đến việc tiết ra tinh hoa và tốc độ thai nghén tinh thạch.”
Từ Bắc Vọng ừm một tiếng, biểu thị đã hiểu rõ.
“Meo~”
Mèo mập ngửi được mùi linh khí, nó bèn chui vào trong ngực chủ nhân, nằm trên bộ ngực sữa căng tràn nhìn chằm chằm về phía tinh tuỷ, đôi tròng mắt hồng ngọc tràn đầy linh khí.