Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 44: Ngươi xem đi, Từ huynh quả nhiên là rất nhiệt tình (1)



Chiếu theo thông lệ, Đại Hội Võ Lâm được tổ chức mỗi năm một lần.

Chủ trì năm nay là Lạc Tuyết Sơn Trang ở quận Lang Nha.

Mỗi khi nghe đến Đại Hội Võ Lâm, mọi người sẽ cảm thấy rất là hoành tráng đúng không?

Thực ra những võ giả tham gia tỉ thí đều là đệ tử của mấy môn phái hạng hai, tranh đoạt vị trí đệ nhất nhằm tạo ra chiêu bài để tuyên truyền, từ đó có thể mời chào thêm nhiều môn sinh và tài nguyên hơn.

Giang hồ ngư long hỗn tạp, Lục Phiến Môn theo lệnh triều đình sẽ phụ trách việc duy trì trật tự tại Đại Hội Võ Lâm.

Lục Phiến Môn thường sẽ sẽ chọn lựa năm vị tổ trưởng dẫn đội đi trước

“Thuộc hạ nguyện được đi!”

Từ Bắc Vọng nhanh chóng cân nhắc lợi hại rồi đồng ý. Nếu hắn gặp được mấy tên đệ tử môn phái có vận đỏ phủ đầu, chuyến đi này sẽ không uổng công vô ích.

Huống hồ, loại chuyện giả mù sa mưa, vỗ mặt người khác thế này, há có thể thiếu bóng dáng của nhân vật chính Diệp Thiên sao?

Cây rau hẹ thiên mệnh chi tử này, chắc là đã trưởng thành rồi.

Lục Bỉnh mỉm cười gật đầu, sau đó nâng chén trà lên.

Từ Bắc Vọng nghe đàn biết ý, chấp tay nói: “Thuộc hạ cáo lui.”

Hắn rời khỏi tổng bộ, rẽ qua nha môn của tổ đội Giáp đi vào trong một con ngõ nhỏ.

Một vị nam tử mặc hồng bào đứng quay lưng về phía hắn, tay chắp sau lưng thân đứng thẳng tắp, khí chất vô cùng xuất trần.

Từ Bắc Vọng dừng bước.

Con ngõ nhỏ rơi vào tịch mịch hồi lâu.

Giả vờ làm cao thủ ít nói?

“Ngươi đến rồi.”

Trong bóng tối truyền đến chất giọng khàn đặc giống như đao cùn mài trên đá.

Từ Bắc Vọng ừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì sao?”

Một trận gió nhẹ nổi lên, thổi ông tay áo đỏ bay phất phới.

“Không có gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.”

“Một Lục Phiến Môn nhỏ nhoi, lại đồng thời có được một ngoạ long là Thương Dục ta, còn có một phượng sồ là Từ Bắc Vọng ngươi.”

Nghe tên nam tử nói như vậy, gương mặt tuấn mỹ của Từ Bắc Vọng ẩn hiện một tia quỷ dị.

Thương Dục, tổ trưởng tổ đội Giáp, người đứng đầu tứ đại danh bổ, đứng thứ năm trong bảng Thanh Vân.

Hắn ta đặc biệt thích hiện hiện thánh oai trước mặt người khác.

“Tư chất của ngươi bình bình đại trà, không ngờ lại có thể tu luyện thực lực đến mức này, quả thực là có được vài phần phong thái của ta.”

Thương Dục nâng góc mặt phổ thông tầm thường lên, ngưỡng vọng thương khung.

(*) ngưỡng vọng thương khung: ngưỡng mộ trời cao, ý kêu Thương Dục mặt hếch lên trời.

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn ta, tuỳ ý nói: “Người có chí, ắt làm nên.”

Thương Dục có chút sửng sốt.

Người có chí, ắt làm nên.

Tốt, rất tốt, có chiều sâu có nội hàm, từ nay về sau, câu nói này sẽ là của ta.

Hắn mừng thầm trong bụng, ngữ khí lại hời hợt: “Ta thật ngưỡng mộ ngươi, chỉ cần dựa vào sự nỗ lực là có thể tăng cấp tu vi, nào giống ta, không cố gắng cũng được.”

Từ Bắc Vọng khẽ cười, ánh mắt vô cùng quỷ dị: “Ta cũng ngưỡng mộ ngươi a.”

Tháp vận khí sáng rực tám mươi chín tầng, cũng xem như là người có vận khí tầm trung rồi.

Cướp đoạt!

Nhất định phải tìm cơ hội cướp đoạt!

“Ngươi có tư cách khiến ta làm quen với ngươi, sau nay gặp chuyện, cứ trực tiếp nói tên họ của ta.”

Nam tử vung ống tay áo, thân ảnh biến mất bặt tăm.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, hắn đều không hề quay người lại, độ ngầu có thể nói là kéo đủ căng rồi.

Từ Bắc Vọng híp mắt, chậm rãi đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Sau khi nhìn thấy tháp vận khí của Thương Dục, trong đầu hắn ta lại sinh ra một suy nghĩ.

Bảng Thanh Vân đúng thật là đã bao quát hết tất cả thiên kiêu, không để sót một ai sao?

Sao có thể chứ!

Trong Cửu Châu đại lục có biết bao môn phiệt vọng tộc, bộ lạc viễn cổ, các đạo phái lớn, nho pháp, đạo gia vân vân mây mây.

Truyền nhân của những nơi này căn bản sẽ không rơi vào thế tục, trừ phi có cơ duyên của thiên đạo!

Mà Thiên Cơ Các thần bí kia, cứ cách mỗi hai mươi năm lại khởi động Thiên Xu (Cột trời hoặc là sao Thiên Xu) một lần.

Năm sau vừa hay đã đến lượt. Chờ đến khi Thiên Xu khởi động, năm người đứng đầu tại bảng Thanh Vân ở thời điểm hiện tại có khi còn không thể chen chân vào hạng hai mươi..

Đến lúc đó, thiên kiêu đi chật đất, thiên tài võ đạo không bằng cả chó.

“Mong chờ quá đi!”

Từ Bắc Vọng tưởng tượng đến khung cảnh tụ hội của mấy vị thiên kiêu đại khí vận kia, trong lòng kích động khôn nguôi.

Từ Bắc Vọng cơ hồ nảy sinh một loại dự cảm, bản thân hắn có thể đạt đến vị trí chí tôn hay không, đều quyết định bởi lần Thiên Xu này.

“Từ công tử, bên ngoài nha môn có người tự xưng là bằng hữu của ngài, hắn muốn đến bái kiến ngài.”

Việc tu luyện của Từ Bắc Vọng lại bị làm phiền rồi.

Hắn ta trừng mắt nhìn tên bộ khoái truyền tin: “Ai?”

“Người đến tự xưng Liễu Đông Phương.”

Bộ khoái cung kính hồi đáp.

Từ Bắc Vọng thoáng nghi hoặc, người này là ai?

Có điều hắn ta vẫn bình tĩnh nói: “Để hắn ta vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.