Liễu Đông Phương tự tát mình một cái ngang tai, hắn buồn bã nghiêm mặt nói: "Từ huynh, tiểu đệ đã nói dối, đó không phải phần mộ tổ tiên của nhà ta..."
Theo lời giải thích của hắn, mọi chuyện đã dần rõ ràng.
Đó là mộ của trưởng thôn trong thôn Liễu gia, một người vốn sống cô độc không vợ không con. Khi còn sống, ông ta là võ giả cảnh giới Bát phẩm, Liễu Đông Phương phỏng đoán trong mộ có vật bồi táng.
Chuyện này đã gợi lên sự tham lam của Liễu Đông Phương, nên hắn đã lên kế hoạch đào mộ để cướp lấy báu vật.
Nhưng đêm qua đột nhiên xuất hiện mấy bóng người lén lút ở phía sau núi.
Tuy ngày hôm sau kiểm tra thì ngôi mộ vẫn không bị hư tổn gì, nhưng trong lòng Liễu Đông Phương lại nóng như lửa đốt. Hắn phát hiện dấu chân của mấy kẻ trộm mộ, tên đó hình như đang thăm dò phong thủy, có lẽ sẽ ra tay vào đêm nay.
Liễu Đông Phương không muốn bị ngôi mộ mình đang nhòm ngó bị giành được trước, cho nên hắn vội vàng tìm kiếm đồng minh.
Sau khi Từ Bắc Vọng nghe xong, sắc mặt vẫn không có chút gợn sớng.
Trên mặt Liễu Đông Phương tràn đầy vẻ xấu hổ, hắn gãi đầu: "Tiểu đệ đần độn, đến giờ vẫn ở cảnh giới luyện khí, nữ tử thầm mến sỉ nhục tiểu đệ, ân sư cũng bất hòa với tiểu đệ, đồng môn lại khinh thường tiểu đệ..."
Hắn nói xong lại khóc không thành tiếng.
Từ Bắc Vọng thản nhiên nhấp một ngụm trà thơm, không bình luận gì thêm.
Loại củi mục này rất dễ giẫm phải vận cứt chó, sau đó quay lại giả bộ bị vả mặt.
"Từ huynh, bảo vật tốt nhất trong mộ để cho ngươi, tiểu đệ chỉ cần thứ phẩm còn thừa thôi."
Nước mắt Liễu Đông Phương chưa khô, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Từ Bắc Vọng chậm rãi đứng dậy rồi thong thả bước đến trước người hắn, ánh mắt kiên định: "Chúng ta là huynh đê…"
"Cho dù có đúng hay sai thì ta cũng sẽ giúp ngươi."
"Giờ Tuất, chờ ta ở cửa thành."
"Từ huynh..."
Liễu Đông Phương ngây ngẩn cả người, sau đó trên mặt hắn tràn đầy sự hăng hái kích động.
"Từ huynh, ơn nghĩa thấu tận trời xanh này, tiểu đệ không biết phải cảm tạ như thế nào..."
Liễu Đông Phương lại nghẹn ngào, hắn cảm động đến mức cả người run lên, chỉ hận không thể lấy trái tim của mình ra cho Từ Bắc Vọng xem ngay tại chỗ.
Từ Bắc Vọng khoát tay, hắn mỉm cười: "Không đáng nhắc đến, đi thôi."
Liễu Đông Phương gật đầu thật mạnh, sau đó lại rời đi với đệ đệ trong cảm giác mỹ mãn.
Trên hành lang, Liễu Phương Tây không nhịn được mà cảm khái: "Đại ca, vị Từ công tử đó, vẻ ngoài đẹp trai, khí chất tuyệt hảo, lúc hắn cười rộ lên làm ta như được tắm gió xuân."
"Mấu chốt là thiên kiểu bảng Thanh Vân, lại còn hiền hòa dễ gần như vậy, thật sự hiếm thấy."
Liễu Đông Phương hất cằm, vẻ mặt đắc ý khoe khoang: "Đương nhiên, ca ca ngươi nhanh nhẹn, tài hoa hơn người, người ta kết giao sao có thể là nhân vật bình thường được chứ?
Từ Bắc Vọng lại thong thả bước trở về nha môn.
Mối cơ duyên này nhìn tuyệt vời như vậy, nhưng thật ra đang ẩn giấu nguy cơ!
Nguy cơ không nằm ở Liễu thư sinh, mà chính là Vũ gia!
Trong kinh thành, bên trên có thiên tử, bên dưới có áp lực từ dư luận, Vũ gia chỉ có thể kiềm chế nỗi hận đã khắc sâu trong lòng.
Nhưng một khi Từ Bắc Vọng rời khỏi kinh thành, Vũ quốc cữu chắc chắn sẽ bắt được cơ hội tuyệt vời này để báo thù rửa nhục.
Nhưng đối với ánh hào quang rực rỡ của tầng chín mươi tám, Từ Bắc Vọng thật sự không vượt qua nổi sự hấp dẫn này.
"Lúc sống yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, ta phải phòng ngừa chu đáo mới được."
Dù sao bản thân hắn cũng không phải là thiên mệnh chi tử, cho nên không có quý nhân bảo vệ giữa đường.
Nhưng hắn không phải là không có tiền.
Ngư công công ở điện Dao Quang, đại tông sư tam phẩm.
Chỉ cần có tiền, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
…
...
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc chiếu rọi nơi đây sáng như ban ngày.
Từ Bắc Vọng đến cửa thành.
Từ Bắc Vọng đã mua chuộc Ngư công công trước đó, giữa hai người có một khóa tín hiệu. Một khi hắn khởi động khóa tin hiệu, Ngư công công sẽ thúc ngựa đuổi tới.
"Từ huynh."
Huynh đệ Liễu gia đang chờ trong quán trà phấn khích vẫy tay chào, hai người dắt ba con ngựa tới.
Từ Bắc Vọng vuốt cằm: "Không nên để chuyện này chậm trễ, đi thôi."
Ba người xoay người lên ngựa, kẹp chặt bụng ngựa rồi phi nhanh như bay.
Ở phía xa, một lão già một mắt chống gậy nhìn chằm chằm vào bóng dáng người mặc áo bào trắng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười hung ác.
Ông ta âm thầm theo dõi từ lâu, cuối cùng cũng đã có được cơ hội!
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ xông vào!"
"Gây khó khăn cho hoàng hậu, giết người Vũ gia ta, tên khốn nhà ngươi còn dám ra khỏi thành!"
"Ngươi còn sống ngày nào thì ngày đó Vũ gia ta sẽ luôn bị sỉ nhục ngày đó."