Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 5: Gặp mặt nhân vật trùm phản diện (1)



Từ Bắc Vọng nhận lấy tấm lệnh bài có hình bầu dục, mặt sau có khắc một con Phượng Hoàng giống y như thật.

Đây là tấm vé vào cửa để đi gặp nữ nhân vật phản diện.

Sẽ không thật sự cho rằng con mèo hay con chó nào cũng đều có tư cách gặp nàng ta chứ?

Lệnh bài được chia làm bảy cấp.

Đỏ, cam, vàng, xanh lá, đen, lam và tím.

Cái này thật ra là để phản ánh mức độ coi trọng. Ví dụ như lệnh bài màu tím tôn quý nhất, thì người này khẳng định là tâm phúc của nữ nhân vật phản diện.

Mẹ của hắn, Diêu Mạn, nắm giữ lệnh bài màu vàng. Cha hắn mặc dù là người đứng thứ ba trong Hộ bộ, nhưng quyền lực không bằng phu nhân của mình, nên vẻn vẹn chỉ có được lệnh bài màu cam.

Điều này cũng thể hiện được khuôn mẫu của Từ gia, nơi phụ nữ là phái mạnh, còn đàn ông là phái yếu.

Từ Bắc Vọng cất kỹ lệnh bài, sau đó chợt nhìn thấy một xấp ngân phiếu bị ném lên trên bàn một cách hung hăng.

Hắn nhìn thoáng qua, rồi hài lòng gật đầu. Không hổ là chưởng quản tài chính Hộ bộ Thị Lang!

Sau khi nhét ngân phiếu vào trong tay áo, ánh mắt của Từ Bắc Vọng ngóng nhìn kinh thành nguy nga, lo lắng không yên mà rời khỏi biệt phủ.

Hoàng Thành, cung Thái Sơ.

Ao Cửu Châu chim bay cá lượn, hoa cỏ trồng trang trí, kênh nước trong vắt chảy dài, giống như tiên cảnh.

Không khí trên tiền sảnh bên ngoài điện Dao Quang vô cùng im lặng.

Một đám người xếp hàng rất trật tự và chờ đợi triệu kiến.

Một thái giám mặc áo mãng bào đang đứng trên bậc thềm cuối cùng, hắn có khuôn mặt béo tròn, hai hàng lông mày trắng rậm.

"Tuyên, Canh Thất."

Lão thái giám hít một hơi thật sâu, sau đó xướng tên một cách hùng hồn. Trong hàng ngũ ngoài cùng bên trái, một người trung niên một mắt cầm lệnh bài màu xanh của mình rồi đi vào điện.

Từ Bắc Vọng có chút cạn lời, sắp xếp như vậy thì tới khi nào mới đến lượt mình?

Nhưng mà rất nhanh, nam tử trung niên kia đã đi ra với khuôn mặt vui vẻ. Từ Bắc Vọng có lý do để nghi ngờ rằng thằng nhãi này đi vào là để vuốt mông ngựa.

"Tuyên, Nghiêm..."

"Từ từ."

Một giọng nói khàn khàn vang lên chặn đứng tiếng gọi của lão thái giám.

Một bóng đen ở phía xa đi tới bậc điện chỉ trong mấy cái chớp mắt, đầu hắn đội mũ trùm có hình cái đấu, đủ để che khuất mặt mũi. Nhưng điều khiến người khác sợ hãi nhất chính là, nam tử đội mũ này lại không có miệng!

"Nương nương chờ ngươi lâu rồi!"

Lão thái giám mỉm cười.

Sau đó hắn vươn hai tay ra nhận lấy lệnh bài của nam tử đội mũ kia. Toàn thân vật đó phát ra ánh sáng màu tím!

Đám người vẫn luôn im lặng bắt đầu ồn ào xôn xao! Không ngờ lại là lệnh bài tôn quý nhất!

Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người đều có vẻ mặt kính sợ. Số lượng tấm lệnh bài màu tím chỉ có vài cái, không ngờ bọn họ hôm nay lại được nhìn thấy.

Một vài người cúi đầu để che giấu sự sợ hãi trong đáy mắt, bọn hắn rõ ràng là nhận ra thân phận của nam tử đội mũ kia.

Từ Bắc Vọng nhìn chăm chú vào người kỳ quái không có miệng đi vào đại điện kia, trong lòng hắn xuất hiện sự hâm mộ mãnh liệt.

Lệnh bài là thứ tốt, không vì cái gì khác mà là vì không cần xếp hàng, không cần chờ đợi lâu như thế.

Rồi đột nhiên.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, nam tử đội mũ bay ra từ trong điện, nện xuống bậc điện thật mạnh.

Toàn bộ mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều câm như hến.

Lão thái giám trả lại lệnh bài, nam tử đội mũ tiếp nhận, dập đầu xuống đất "bang bang" vài cái rồi mới tập tễnh rời đi.

Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, suy đoán chắc là hắn đã làm việc không tốt nên chọc giận nương nương.

Lão thái giám tiếp tục xướng tên: "Tuyên, Nghiêm..."

"Từ từ."

Một nam tử tuấn mỹ mặc áo bào màu trắng gần đó tỏ vẻ gấp gáp: "Ta có việc quan trọng hơn cần gặp mặt nương nương, xin Ngư công công sắp xếp một chút."

Nói xong, hắn lấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra đưa cho lão thái giám.

Mặt lão thái giám lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Từ Bắc Vọng.

Giằng co vài giây, khuôn mặt Từ Bắc Vọng vẫn luôn bình tĩnh lại bỗng nhiên có chút xấu hổ, hắn thản nhiên trở về hàng ngũ.

"Thích!"

Một thanh niên nửa mặt bị đậu mùa nửa mặt bị rỗ ở đội bên cạnh bật cười kiêu căng chế giễu: "Còn nhỏ tuổi mà đã luồn cúi, buồn cười buồn cười."

Vừa dứt lời, một thân ảnh bay nhanh đến, tiếng gió hét giận dữ.

Thanh niên xấu xí cảm thấy da đầu run lên, hắn không kịp đề phòng bị tát một cái thật mạnh đến nỗi té ngã trên mặt đất.

"Phốc!"

Hắn ho khan kịch liệt, nước miếng trộn lẫn với máu đỏ loang lổ.

Trong phút chốc, thanh niên xấu xí mang vẻ mặt oán độc, chân khí cả người tăng vọt, trên trán nứt ra một con mắt lúc ẩn lúc hiện.

Từ Bắc Vọng lạnh lùng quan sát đối phương: "Sao nào? Động thủ với ta, ngươi muốn chết sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.