Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 50: Trong thế giới võ đạo, không dễ gặp được người tốt (2)



“Hửm?”

Lão chau mày, chú ý thấy Từ Bắc Vọng đang lén lút nhét cuộn da cừu vào trong tay áo.

“Lấy ra đây.”

“Không.”

Giọng nói Từ Bắc Vọng khàn khàn.

Ong!

Một luồng chân khí quay cuồng, cuộn da dê dễ dàng bị cướp mất.

“Không nỡ như vậy, có lẽ đây là bảo bối lớn nhất của ngươi sao?”

Lão giả một mắt cười lạnh một tiếng, chợt sử dụng thần thức quét qua một cách qua loa.

Sắc mặt của Từ Bắc Vọng rất sợ hãi, nhưng đáy mắt hắn ta lại vô cùng bình tĩnh.

“Tiểu tử thúi, loại công pháp bừa bãi này mà ngươi cũng tin?”

Trên mặt lão giả trên mặt tràn đầy giận dữ, sát khí càng tăng thêm một bậc.

“Tiền bối bớt giận, quý phi nương nương sai ta đến đây tìm kiếm trước.”

Thân thể Từ Bắc Vọng run như cầy sấy.

Lão giả nhìn chằm chằm hắn vài giây, khuôn mặt già nua vô cùng hưng phấn, sau đó giữa ngón tay trào ra chân khí dồi dào.

Thứ mà Đệ Ngũ thị nhìn trúng, ít nhất cũng là bảo bối thiên giai!

Toàn bộ chân khí rót vào cuộn da dê trong nháy mắt, bên trên hiện ra lít nha lít nhít hoa văn luyện thể.

Đùng!

Bầu trời vang lên một tiếng lớn.

Ầm ầm!

Sấm chớp gào thét!

“Lôi kiếp!”

Lão giả một mắt tràn đầy kinh hãi, hắn cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm mạnh mẽ.

Một cỗ uy áp không thể diễn tả từ trên trời giáng xuống, khóa chặt trên người lão!

Mây độ kiếp màu đen tụ lại, sấm sét lốm đốm nhấp nháy không ngừng, uy lực của thiên kiếp điên cuồng dâng trào.

Một mảng điện quang xuất hiện giữa trời đất!

Đùng!

Trong vòng xoáy hồi tụ thành cột sấm to lớn có đường kính mười trượng, lập tức bổ xuống lão giả đang đứng phía dưới.

“Không!”

Lão giả vứt cuộn da dê đi, lấy ra vô số pháp bảo từ đai lưng bên hông, trong đầu tính cách chống lại thiên kiếp.

Soạt——

Cột sấm sét của thiên đạo nuốt chửng lão giả trong tích tắc.

Từ Bắc Vọng, người đã nhân cơ hội chạy trốn từ sớm, cũng bị ảnh hưởng sơ sơ, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, khóe miệng trào ra vệt máu đỏ tươi.

Hắn chỉ chịu một tia uy áp từ lôi kiếp, mà cơ thể đã nhận phải thương thế không nhỏ.

Vậy kết cục của người bị độ kiếp còn như thế nào nữa?

Một lát sau, ánh điện lập tức biến mất, lôi kiếp đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Từ Bắc Vọng nhìn về phía trước, sau đó khóe miệng hơi co giật.

Đại Tông Sư có lòng hiếu kỳ và tham lam quấy phá đã chết, nhãn cầu còn lại của ông ta tràn đầy tơ máu.

Từ phần cổ cho đến bụng dưới của ông ta xuất hiện từng vết rách như mạng nhện, mỗi khúc xương trong người đều bị đánh gãy.

Mà những pháp bảo dùng để chống lại lôi kiếp kia, toàn bộ vỡ vụn.

Tinh huyết, bảy hồn sáu vía đều dưới kiếp nạn của thiên đạo mà hóa thành tro tàn, chẳng còn sót lại chút gì.

Từ Bắc Vọng chậm rãi bước tới, trầm mặc rất lâu rất lâu, khẽ nói: “Sống mà làm người, ta rất xin lỗi.”

Hắn nheo mắt, nhặt cuộn da dê ở bên cạnh lên, lớp sần bên trên vẫn còn nguyên vẹn không hư hại gì.

Mà …

Mỗi một đồ án bên trên trông rõ ràng hơn trước.

Từ Bắc Vọng không nén được vui mừng.

Lẽ nào?

Cái thứ xui xẻo này, chỉ cần một người chống đỡ là được rồi?

Vì để nghiệm chứng suy đoán này, Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào bức vẽ thứ nhất.

Bên trên đã đánh dấu thứ tự chân khí lưu chuyển đến mười kỳ huyệt.

Để cẩn thận, Từ Bắc Vọng chỉ vận chuyển chân khí đến Huyệt khuyết du, sau đó nhu động đến vị trí đương dương.

Trời rất xanh, mây cũng trắng.

“Con chó thiên đạo, mau bổ ta!”

Từ Bắc Vọng giận dữ chỉ lên trời.

Không một chút động tĩnh.

Hắn nhìn về phía thi thể, trên mặt lộ ra một nụ cười quái dị: “Trong thế giới võ đạo tàn khốc, không dễ gì gặp người tốt giống ngươi.”

Sau đó hắn cầm trường đao lên, pháp lực bên trong đã bị lôi kiếp đánh vỡ, một cho nên nó chỉ là một thanh đao bình thường.

Nhưng đủ để chặt đầu người rồi.

Từ Bắc Vọng cắt áo bào xám cháy khét của lão giả, rồi bọc cái đầu của lão lại.

“Tôn chỉ của ta là ăn miếng trả miếng! Ta phải đến Vũ gia các ngươi đòi công đạo rồi.”

Biểu cảm của hắn rất lạnh lùng, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.