Lầu các trong cung Thái Sơ vô cùng nguy nga, dưới sân rộng có trồng tử trúc, thuỷ tạ cùng lưu hương, khiến nơi này tựa như tiên cảnh lưu ly chốn trần gian.
Hai người đi xuyên qua con đường mòn trải đá xanh tĩnh mịch, khung cảnh trước mắt trở nên khác biệt hoàn toàn.
Một ngôi nhà nho nhỏ phổ thông, phía trước là vườn rau tươi tốt xanh rờn, hàng rào trúc xanh còn trồng thêm vài thứ rau quả.
Đệ ngũ Cẩm Sương xoay người ngắt lấy một cây cải trắng, gió mát lay động thổi qua gương mặt lười nhác của nàng.
Mèo mập vươn móng bấu lấy quả bầu hồ lô, đứng ở bên cạnh vườn rau, ung dung tưới nước.
Khung cảnh hữu tình này, ánh mắt Từ Bắc Vọng hoảng hốt.
Hắn thậm chí không dám lay động bước chân, sợ tục khí của mình sẽ làm ô nhiễm bức tranh duy mỹ này.
…
...
Bàn trà trong sảnh đang bày hai món ăn, một chén cải trắng nhỏ và một đĩa món cá hấp.
Từ Bắc Vọng dùng đũa gắp một nhúm cải trắng, nhai kỹ nuốt chậm, trên mặt lộ ra thần sắc khâm phục.
“Ti chức thật sự là có phúc phận tu tám đời mới có thể nếm được tay nghề của nương nương.”
Mèo mập trừng to mắt mèo, nhìn chằm chằm về phía hắn.
Đệ Ngũ Cẩm Sương ngoảnh mặt làm ngơ, động tác dùng cơm vô cùng ưu nhã.
Món cải trắng này vẫn còn chút vị đắng, rõ ràng là vẫn chưa được xào chín….Từ Bắc Vọng lại gắp thêm một đũa cá.
Cá chưng không cần bỏ vảy sao? Chất thịt cũng quá nhũn rồi!
“Đúng là trơn mềm ngon miệng, ti chức chưa từng nếm qua món nào mỹ vị như vậy.”
Từ Bắc Vọng không ngừng gắp thức ăn bỏ vào miệng, thần sắc ngập tràn ý tán thưởng nồng đậm.
“Ngậm miệng!”
Đệ ngũ Cẩm Sương lạnh giọng quát một tiếng, sau đó hời hợt hỏi: “Không phải ngươi phải rời khỏi kinh thành hai ngày nữa sao?”
Quả nhiên lão đại vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của ta.
Từ Bắc Vọng nuốt thịt cá xuống, gật gật đầu.
Ong!
Trên bàn trà xuất hiện một tấm địa đồ.
“Chỗ này có một cái trứng Câu Xà.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nói.
Linh thú a…
“Ti chức phải đợi nó nở ra sao?”
Từ bắc Vọng lấy tấm địa đồ, sau đó cung kính hỏi.
Đệ ngũ Cẩm Sương liếc nhìn hắn, thản nhiên nói: “Không, trực tiếp nuốt nó vào bụng.”
“Cơ thể của ngươi đã luyện thành, điểm sơ hở duy nhất chính là thất khiếu, quả trứng này có thể bù vào chỗ khiếm khuyết của ngươi.”
Từ Bắc Vọng cảm kích nói: “ Đa tạ nương nương.”
Đệ Ngữ Cẩm Sương không nói gì thêm, ánh mắt nhìn lướt qua chiếc đĩa trống rỗng.
Từ Bắc Vọng: “Thực sự là quá ngon.”
“Ngươi có thể cút rồi.”
“Tuân mệnh.”
…..
…..
Thành Thái Xương.
Ánh nắng chan hoà soi sáng, không gian vạn dặm không một gợn mây.
Tuấn mã hí vang, bánh xe lọc cọc, một lá cờ hắc lang trên cao đang đón gió tung bay.
“Đến Lục Phiến Môn rồi.”
Thứ Sử tập hợp tất cả nhân vật thượng lưu tại nơi này lại một chỗ, người nào người nấy đều tỏ ra vô cùng cung kính
Thương Dục, đệ nhất thiên kiêu Lục Phiến Môn, đang chắp tay sau lưng, ngước đầu nhìn lên trời cao.
Hắn tựa hồ cảm thấy có chút nhàm chán nhạt nhẽo, tùy ý nói: “Không cần đa lễ…”
“Chúng ta muốn gặp Từ công tử!”
Thanh âm nhịp nhàng cất lên như kinh lôi cuồn cuộn, xé nát tầng mây.
Khi nhìn thấy nam nhân mặc y phục trắng tuyết xuất hiện từ phía xa, tất cả mọi người trong phủ Thái Xương đều không cách nào áp chế được sự kích động trong nội tâm.
Dung nhan phong thần tuấn dật nhường này, khắp Cửu Châu không một ai sánh bằng.
Hắn chỉ an tĩnh đứng yên ở đó, thế mà lại có thể biểu lộ toàn bộ khí chất trích tiên cao cao tại thượng.
Không hổ là người sở hữu lá gan đối đầu trực diện với thiên hậu.
“Chư vị không cần đa lễ.”
Từ Bắc Vọng lộ ra thần sắc nhàn nhạt, ngữ khí hiền hòa.
Thứ Sử cầm một chiếc hộp trong tay, hắn bước nhanh lên phía trước, biểu cảm có chút nịnh bợ: “Từ công tử, đây là nhân sâm năm trăm năm tuổi mà thành Thái Xương chúng ta muốn hiếu kính ngươi, xin vui lòng nhận cho.”
Mấy ngàn người của Lục Phiến Môn ngây ngốc ngay tại chỗ.
“Như thế này thì ngại lắm?”
Từ Bắc Vọng uyển chuyển từ chối.
Nét mặt Thứ Sử trở nên nghiêm túc, sau đó cẩn trọng nói: “Từ công tử, ngươi như vậy là đang xem thường thành Thái Xương nhỏ bé sao?”
Người ta đã nói đến mức độ này, Từ Bắc Vọng chỉ có thể nhận lấy, nếu tiếp tục từ chối thì chính là đang tỏ vẻ lạnh lùng lãnh đạm, không hiểu rõ nhân tình.
Làm tùy tùng của nữ ma đầu đúng là sướng thật, đi đến đâu đều có người cúc cung tận tụy.
“Lộp cộp lộp cộp—”
Tiếng bước chân liên tiếp vang lên, một đám nữ tử đài các kiêu sa bước lên phía trước, lũ lượt giới thiệu bản thân.
Từ Bắc Vọng thỉnh thoảng sẽ gật đầu, gương mặt tuấn mỹ duy trì một nụ cười ôn nhu.
Ngày thường ở trong phủ thành, đám tiểu thư quý tộc này luôn tỏ vẻ cao lãnh, nhưng lúc này lại bỏ xuống sự ngượng ngùng thận trọng mà phô bày vẻ ngưỡng mộ si mê đối với Từ Bắc Vọng không chút giấu giếm.
Các nàng có thể tận mắt nhìn thấy một nam tử như thế này, quãng đời sau nhất định sẽ chìm trong nhớ nhung, trằn trọc khó yên.
Cảnh tượng này, thực sự khiến đám bộ khoái mở mang tầm mắt.
Thứ Sử quan sát tứ phía, tìm thấy Thương Dục đang ngẩng đầu lên nhìn trời, bèn bước đến cung kính nói: “Hạ quan họ Vương, đại diện cho toàn bộ phủ thành cung nghênh Lục Phiến Môn vào thành khu trừ tà ma.”
Thương Dục liếc nhìn hắn ta: “Là họ Vương của Vương Bát Đản sao?”
Biểu cảm của Vương thứ sử đông cứng, lảng tránh qua đề tài này: “Vậy trước tiên, hạ quan sẽ giới thiệu một chút về sự tồn tại của oán linh.”
“Câm miệng!”
Thương Dục chặn họng hắn ta, ngữ khí cứng nhắc: ”Bớt nói nhảm, trực tiếp dẫn chúng ta đến đó.”
“Vâng ạ.”
Sau một nén nhang, đám người Lục Phiến Môn tiến vào phủ thành Thái Xương dưới tiếng chiêng trống pháo nổ nghênh đón vang trời.