m thanh đứt gãy có quy luật liên tiếp vang lên, tựa như một bài từ khúc.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng bình tĩnh, thờ ơ không để ý nói: “Cẩn thận nghe xem, có phải bài này hay không?”
Cảnh tượng vắng lặng một cách chết chóc.
Đám người rùng mình, linh hồn run sợ.
Từ công tử lấy xương cốt làm dây đàn.
Đàn nhạc!!!
Không khí nơi cửa thành hoàn toàn tĩnh mịch, giống như hầm mộ phủ bụi.
m thanh cưa kéo gân cốt quanh quẩn quanh tai, giống như đang vui sướng ca hát, các bộ phận khác nhau trong cơ thể phát ra từng cấp độ âm sắc phong phú.
Đám người tê cả da đầu, màng nhĩ dường như cũng bị thanh âm xuyên thấu.
Một loại sợ hãi không lời hiện lên trên mặt bọn họ.
Lấy gân cốt làm dây đàn!!
m sắc trầm thấp giống như u linh nghẹn ngào, vũng máu đỏ tươi ở bên dưới hiện ra một vẻ đẹp yêu diễm!
Man nhân đau đến nỗi mất đi cảm giác, xương trắng trần trụi dày đặc, máu thịt của thân thể như núi văng ra, khí tức trên thân gần như tiêu tán.
“Bêu xấu rồi, khúc [Bình Sa Lạc Nhạn ] không được như ý muốn.”
Từ Bắc Vọng nói chuyện với Bạch Huyên Huyên, trên mặt hiện lên nụ cười tự nhiên tùy ý, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khuôn mặt Bạch Huyên Huyên trắng bệch, đôi môi đỏ khẽ động đậy nhưng không thể nói ra lời.
Khung cảnh vẫn còn tĩnh mịch, người người câm như hến.
Đây chính là Từ công tử không ai bì nổi!
Người dám nhục nhã Thiên Hậu đế quốc trước Hoàng Thành như hắn, há có thể để cho tôm tép nhãi nhép khiêu khích mình?
Luyện thể Bát phẩm đỉnh phong không thể chịu nổi một chiêu của Từ công tử, cũng không có chút sức chống cự nào.
Cứ thế mà bị giẫm đạp giống sâu kiến!
Diệp Thiên đang lẩn nấp trong đám người, khóe mắt hắn ta gần như vỡ ra, vết sẹo trên mặt vặn vẹo lại cùng một chỗ, nỗi hận trong lòng trở nên điên cuồng!
Chứng kiến tình trạng bi thảm của A Man, trái tim hắn ta như bị đao cùn cắt chém!
Tây Môn Ẩm Nguyệt nhíu chặt lông mày, lộ ra sự kiêng kị sâu sắc.
Một người mà nàng đã từng khịt mũi coi thường, bây giờ lại có thể khiến nàng sợ hãi đến mức tim đập mạnh, thở không thông.
Sao Từ Bắc Vọng lại mạnh như vậy?
“Từ công tử, có thể cho lão phu chút thể diện hay không, chớ so đo tên mọi rợ có mắt không tròng này.”
Một lão giả tinh thần dồi dào, trên người đang mặc hoa phục, đi ra từ trong đám đông, ông ta là Bạch Tư Cung, trang chủ Lạc Tuyết Sơn Trang.
Thân là chủ nhà, xét về tình về lý, ông vẫn phải ra mặt hòa giải.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng không có chút gợn sóng nào, hắn bình tĩnh quan sát đống thịt bầy nhầy trên mặt đất: “Cuồng vọng cần có bản lĩnh, vừa hay ta lại có.”
“Ta làm người rộng lượng, lúc nào cũng sẽ cho người ta hai cơ hội, cho nên ngươi nhớ cầu nguyện đừng gặp phải ta lần nữa.”
Từ Bắc Vọng không giết cũng không phải là vì nể mặt Bạch Tư Cung, mặt mũi của lão ta đáng giá mấy xu tiền?
Hắn vốn có tính toán khác.
Tên người man này, có lẽ xuất thân từ bộ lạc Biên Hoang, thể chất trời sinh cường hãn, tràn đầy tinh huyết, khiến Từ Bắc Vọng cũng động tâm.
Nhưng hắn nhịn được, thả dây dài câu cá lớn, chẳng phải sẽ thoải mái hơn?
Ghi khắc khuất nhục, quyết chí tự cường, chờ tu luyện có thành tựu lại đến báo thù.
Đến lúc đó, khí huyết của hắn ta sẽ nồng đậm cỡ nào?
“Từ công tử thật sự có lòng dạ biển lớn chứa trăm sông, từng hành động đều thể hiện sự rộng rãi.”
“Đúng vậy, quả thực là mẫu mực của thế hệ trẻ tuổi Cửu Châu.”
“Trước đó ta còn hoang mang, sự tồn tại của quý phi nương nương là hòn đá tảng trấn áp Cửu Châu, số lượng Đại Tông Sư dưới trướng nàng đếm còn không hết, tại sao lại coi Từ công tử là tâm phúc?”
“Hiện tại ta hiểu rồi, Từ công tử như ban mai sáng lạn, tương lai của hắn nhất định chiếu rọi Cửu Châu!”
Đệ tử môn phái nghị luận ầm ĩ, trong lời nói ngoại trừ tâm tình ngưỡng mộ, còn có cảm giác thất bại không thể xua đi.
Từ Bắc Vọng đứng ở nơi đó, tỏa ra một loại uy lực không gì sánh bằng, khiến cho những kẻ ngang tuổi hắn phải sợ hãi run rẩy!
Thực lực mà hắn thể hiện ngày hôm nay chỉ như bề nổi của tảng băng chỉm, nhưng như vậy cũng để khiến cho bọn hắn ngạt thở!
Thiên kiêu Đại Càn, thực sự có người có thể chống lại Từ công tử?
Nỗi bi ai của bọn hắn, chính là sinh ra cùng một thời đại với Từ công tử.