Bạch Tư Cung nhíu mày phất tay, ra hiệu đệ tử của Lạc Tuyết Sơn Trang mang tên người man rời đi.
Gân cốt đứt gãy, huyết nhục trong người đều bị xoắn nát, có thể đúc lại hay không toàn bộ nhờ tạo hóa.
Diệp Thiên nghiến chặt răn, mùi máu tươi trong miệng giúp hắn ta giữ vững tỉnh táo, sau đó yên lặng quay người rời đi.
Hắn ta vẫn cần ẩn nhẫn!
Một nhẫn có thể ngăn trăm nhục!
Hắn ta chính là một người liếm miệng vết thương của mình ở nơi hẻo lánh không người nhìn thấy, sau đó ghi tạc tất cả khuất nhục trong lòng.
Đợi đến thời khắc nào đó trong tương lai, hắn sẽ bắt Từ ác liêu trả giá gấp trăm lần!
“Ngươi, dừng lại.”
Một tiếng quát chói tai đột nhiên truyền đến.
Trong chốc lát, Diệp Thiên như bị gai đâm vào lưng, từng sợi lông tơ trên người đều dựng đứng, trái tim giống như bị một bàn tay mạnh mẽ bóp lấy.
Lần theo ánh mắt Từ công tử, đám người khóa chặt vào tên nam tử có gương mặt xấu xí này.
“Xoay người lại.”
Ngữ điệu lạnh lùng bao phủ xung quanh.
Không có khả năng!
Tấm mặt nạ da người này có thể giấu diếm được võ giả có cảnh giới Niết Bàn trở xuống!
Hắn tuyệt đối không có khả năng nhận ra ta!
“Cùng một câu nói, ta sẽ không lặp lại hai lần với ngươi.”
Thanh âm cực kì thản nhiên, tự như đinh băng gõ vào tim Diệp Thiên, hắn ta điều chỉnh hô hấp, xoay thân thể cứng ngắc lại.
Từ Bắc Vọng đứng cách xa đám đông võ giả, mắt sáng như đuốc: “Hình như ngươi rất hận ta?”
Xoạt!
Toàn trường xôn xao!
Thứ xấu xí này quá không biết điều nha, dám can đảm bất kính với Từ công tử, hẳn là cũng muốn đi theo gót tên mọi rợ kia?
Trong lòng Diệp Thiên cuồn cuộn nộ khí, nhưng biểu cảm khuôn mặt không có gì khác thường, hắn lắp bắp nói: “Tại hạ không có.”
“Không có?”
Từ Bắc Vọng chắp tay đi đến, đám người tự động nhường ra một con đường.
“Nhưng ở trong ánh mắt của ngươi, ta không nhìn thấy sự kính sợ.”
Ngữ khí hắn hời hợt, ánh mắt lại sắc bén như đao.
Diệp Thiên cúi đầu, thân thể không nhịn được mà run rẩy kịch liệt, cơn phẫn nộ gần như nuốt chửng hắn ta.
“Sự kính sợ của ngươi với ta đâu?”
Từ Bắc Vọng rất hứng thú quan sát thiên mệnh chi tử.
Cơ hội dương danh lập vạn (trở nên nổi tiếng trên vạn người) này, quả nhiên không thể thiếu bóng dáng của nhân vật chính.
Hắn đã sớm nhìn ra từ đầu.
Không có bất kỳ pháp bảo có thể che giấu tháp vận khí chín mươi bảy tầng quen thuộc kia.
“Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Con mắt của Diệp Thiên đều là tơ máu, nỗi thống hận mà hắn vất vả khắc sâu trong lòng bất tri bất giác đổ ra.
Ha!
Rất nhiều đệ tử môn phái vô cùng nổi giận, lại một con châu chấu không biết điều nhảy nhót!
Từ công tử khi dễ ngươi, đó là để mắt ngươi!
Leng keng leng keng!
Một vài đệ tử còn rút kiếm ra khỏi vỏ, giống như khổng tước xòe đuôi muốn thể hiện tài năng, ai nấy đều muốn đạt được sự tán thưởng của Từ công tử.
“Ngươi nhất định phải nói chuyện với ta như vậy ư?”
Từ Bắc Vọng mỉm cười, thái độ cao cao tại thượng.
Diệp Thiên ngẩng đầu, sắc mặt vô cùng băng lãnh, nhưng bên trong băng lãnh lại mang theo một chút ý vị tuyệt vọng.
Đúng vậy, cảm giác tuyệt vọng bất lực!
Một kích tùy ý vừa nãy của Từ ác liêu đối với A Man, cho dù hắn ta dùng đến chiêu thức át chủ bài để chống cự thì cũng gần như không có phần thắng.
Một khi thua cuộc, dựa vào thủ đoạn tàn bạo của Từ ác liêu, hắn ta nhất định sẽ bị tra tấn lăng nhục!
Ẩn nhẫn!
“Từ… Từ công tử, là tại hạ không hiểu chuyện.”
Diệp Thiên khàn khàn tiếng nói, hai con ngươi phiếm hồng, sau đó chậm rãi lộ ra một ánh mắt cung kính.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm hắn ta mấy giây, hài lòng gật đầu: “Ta tha cho lần này, đi đi.”
Hắn vừa dứt lời thì lập tức quay người rời đi.
Đối với thái độ của con kiến hôi bợ đỡ Từ công tử, đám người không cảm thấy có gì không ổn.
Con đom đóm không có tiếng tăm gì giống như tên nam nhân xấu xí này, nếu có thể ngắn ngủi đứng bên hạo nguyệt sáng chói đã là vinh hạnh lớn lao.
Thần sắc Từ Bắc Vọng nhàn nhạt, đáy mắt lại có ý cười không dễ dàng phát giác.
Con người của ta ưu điểm là thích làm việc thiện.
Huyết áp tăng vọt, lửa giận thiêu đốt, cảm nhận được khuất nhục ngập trời cùng với không cam lòng?
Cái này đúng rồi!
Cừu hận mới có thể chuyển hóa làm động lực liên tục không ngừng, nếu không ngươi tu luyện lười biếng làm sao bây giờ?
Một khi con chuột tìm kho báu như ngươi mà không thể tạo ra giá trị cho ta, vậy thì không cần thiết sống ở đời nữa.
Chờ đến khi Đại Hội Võ Lâm kết thúc, ta sẽ tiếp tục lấy đi thu hoạch của ngươi trong khoảng thời gian này, hi vọng ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng.
Bỗng nhiên.
Hư không kịch liệt rung động!
“Ầm!”
“Ầm ầm!”
Một thanh kiếm khổng lồ treo cao giữa trời, kiếm thế lan tràn xung quanh, bao phủ toàn bộ quận Lang Gia.